
rang cùng bước vào. Lời nói làm cho những người trong phòng bệnh vô cùng ngạc nhiên.
Huỳnh Thiên (kéo Khả Hân) : Ko đúng, hôm qua ko phải nói suy nghĩ của em là giống anh sao? Ko lý nào hôm nay em lại thay đổi.
Khả Hân (giựt tay ra) : Đó chỉ là những gì anh nói thôi.
Huỳnh Thiên : Có phải em cảm thấy ân hận vì chuyện của Quốc Minh nên nói như zậy ko?
Quốc Minh : Đúng đó, em ko cần vì cảm thấy có lỗi với anh mà nói như zậy đâu.
Khả Hân (cười, bước lại nắm tay Quốc Minh) : Những gì em nói là thật, hôm qua em định đến gặp tên Đê Tiện để nói rõ ràng nhưng ko ngờ anh lại gọi cho em.
Quốc Minh : Em nói thật hả?
Khả Hân (gật đầu) : Phải, em ko gạt anh đâu. Bây giờ quan trọng nhất là anh mau nghĩ ngơi để mau khỏi nữa chứ.
Quốc Minh (cười) : Uhm! Anh hứa với em anh sẽ mau khỏi.
Khánh Kỳ (vịn vai Khả Hân) : Quốc Minh à, tôi có chút chuyện riêng cần nói với Khả Hân. Chúng tôi ra ngoài một lát.
- Khánh Kỳ kéo Khả Hân ra ngoài đến một nơi khuất người trong bệnh viện, Huỳnh Thiên cũng bỏ ra ngoài ngay sau đó. Tuấn Phong cũng lấy cớ để ra ngoài.
Khánh Kỳ : Ko phải hôm qua chúng ta đã nói rồi sao? Cô nói là ko làm việc theo cảm tính mà.
Khả Hân : Thì tôi đang làm những gì lý trí đang mách bảo.
Khánh Kỳ : Zậy còn con tim của cô, có phải nó cũng đồng ý cô làm như zậy ko?
- Huỳnh Thiên và Tuấn Phong đứng hai phía cách đó ko xa nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy chuyện gì đang xảy ra.
Khả Hân : Tôi ko biết cô đang nói gì (lẩn tránh ánh mắt của Khánh Kỳ)
Khánh Kỳ : Rõ ràng người cô yêu là Huỳnh Thiên nhưng cô lại chọn Quốc Minh. Tôi biết cô muốn bù đắp cho anh ta nhưng cô có biết quyết định sai lầm của cô sẽ làm cho 3 người tổn thương ko? Tội tình gì chứ!
Khả Hân : Zậy cô muốn tôi phải làm sao đây? Anh ấy ko thể đi lại được nữa. Đối với một tuyển thủ bóng rổ mà ko được vào sân thì sẽ đau khổ đến thế nào?
Khánh Kỳ : Cứ cho là cô chọn Quốc Minh đi, bây giờ thời hạn chỉ còn chưa đến 10 ngày cô đưa về 1 người mà cô ko yêu, thần May Mắn sẽ ko đồng ý đâu?
Khả Hân : Thời hạn gì chứ! Cũng chính vì nó nên mới gây ra bao nhiêu chuyện như zậy đó?
Khánh Kỳ : Khả Hân à! Bây giờ quay lại vẫn còn kịp.
Khả Hân : Ko kịp nữa rồi, Quốc Minh đã ko thể đi lại, tôi cũng ko thể chọn lựa.
Khánh Kỳ : Thật ra cô có hiểu những gì tôi nói ko? Cô ko thể đưa Quốc Minh về được
Khả Hân : Tại sao lại ko được?
Khánh Kỳ : Tại vì…
Khả Hân : Cô lo lắng như zậy cũng chỉ vì sợ tôi ko về đúng thời hạn thôi, tôi sẽ ko về nữa, mãi mãi cũng ko về
Khánh Kỳ : Ko được, nếu thần tối thượng biết cô xuống trần chắc chắn sẽ ko tha cho cô đâu.
Khả Hân : Tôi ở đây lâu như zậy cũng đâu có ai phát hiện ra.
Khánh Kỳ : Đó là vì sợi dây chuyền cô đang đeo nó đã được thần May Mắn làm phép trong vòng 100 ngày nó sẽ bảo vệ cô khỏi tai mắt của thần tối thượng. Nếu qua thời hạn nó sẽ mất tác dụng.
Huỳnh Thiên (chạy ra kéo Khả Hân) : Đi, anh đưa em đến gặp Quốc Minh.
Khả Hân (níu lại) : Em ko đi mà.
Huỳnh Thiên : Em ko thể vì thương hại anh ta mà làm khổ chính mình. Em làm zậy ko phải là tốt cho Quốc Minh mà đang hại anh ấy đó, em có biết ko?
Khả Hân : Xem như em xin anh, anh bỏ cuộc đi. Mọi chuyện đã ko thể quay lại được nữa.
-Hai người nhìn nhau với đôi mắt ngấn lệ, Huỳnh Thiên từ từ buông tay Khả Hân ra anh cố lau nước mắt thật nhanh.
Khả Hân : Đê Tiện à! Xin lỗi anh! (rưng rưng khóc)
-Nói rồi cô bước lướt wa anh đi vào phòng bệnh thăm Quốc Minh. Huỳnh Thiên quay lại nhìn Khả Hân anh cảm thấy bản thân anh rất vô dụng
Quốc Minh (cười) : Em và Khánh Kỳ nói chuyện gì mà lâu zậy?
Khả Hân : Ko chuyện gia đình thôi. Anh thấy sao rồi, chừng nào thì có thể xuất viện.
Quốc Minh : 3 ngày nữa, em yên tâm anh ko sao đâu. Anh ngoài đôi chân ko thể đi lại tất cả đều bình thường.
Khả Hân : Xin lỗi anh nếu ko phải vì em..
Quốc Minh (đưa ngón tay lên môi Khả Hân) : Em đừng nói zậy mà! Mọi chuyện anh làm đều là cam tâm tình nguyện. Anh sẽ ko hối tiếc đâu.
Tuấn Phong : Mình đem trái cây đi rửa.
Ngọc Trang : Em đi với anh
-Hai người ra ngoài.
Ngọc Trang : Có phải anh đang buồn vì chuyện của Khả Hân ko?
Tuấn Phong : Ko có, anh và Khả Hân đã nói rõ ràng rồi. Anh từ trước tới giờ vẫn yêu Mỹ Ngọc, tình cảm của anh dành cho cổ chỉ là ngộ nhận thôi.
Ngọc Trang : Zậy tại sao anh lại ko vui chứ?
Tuấn Phong : Bởi vì người Khả Hân yêu ko phải là Quốc Minh, cô ấy đưa ra quyết định sai lầm này chính là vì cảm thấy có lỗi với Quốc Minh. Anh sợ chỉ gây thêm đau khổ cho 3 người họ.
Ngọc Trang : Anh Quốc Minh lẽ nào lại ko nhận ra điều đó.
Tuấn Phong : Quốc Minh bây giờ ko còn gì cả. Khả Hân chính là hy vọng duy nhất của cậu ấy. Cậu ấy ko muốn mất Khả Hân cũng là lẽ tự nhiên thôi
<