XtGem Forum catalog
Một Trăm Ngày

Một Trăm Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323795

Bình chọn: 8.5.00/10/379 lượt.

c.

Huỳnh Thiên (hậm hực nhìn Quốc Minh) : Ngày mai anh đến đón em (lái xe đi).

Khả Hân : Quốc Minh à, ko lẽ những lời lúc nãy anh nói ko thấy quá đáng sao?

Quốc Minh : Bây giờ em vì Huỳnh Thiên mà cãi nhau với anh sao?

Khả Hân : Em chỉ muốn anh công bằng với tên Đê Tiện thôi. Anh ấy rất tốt tại sao anh lúc nào cũng nghĩ anh ấy xấu xa như zậy chứ.

Quốc Minh : Nó ko phải là người xấu anh mới là người xấu, zậy đúng rồi phải ko?

Khả Hân : Em ko phải có ý đó. Em chỉ ko muốn hai anh em anh lần nào gặp nhau cũng xem nhau như kẻ thù như zậy?

Quốc Minh (lấy bình tĩnh) : Xin lỗi, là anh hơi nóng tính, xin lỗi.

Khả Hân : Nếu ko có gì em vào nhà đây?

- Khả Hân vừa quay người vào trong thì Quốc Minh kéo cô lại và hôn cô.

Huỳnh Thiên (dùng sức đẩy ra và tán vào Quốc Minh) : Anh làm sao zậy?

Quốc Minh : Tại sao em trước mặt bao nhiêu người có thể hôn Huỳnh Thiên? Còn anh thì ko?

Khả Hân (cứng họng) : Em..

Quốc Minh : Có phải em yêu Huỳnh Thiên ko?

Khả Hân : Em ko muốn nói chuyện với anh. (giọt nước ở khóe mắt cô rơi thật nhanh như sợ ai nhìn thấy)

Quốc Minh (kéo tay Khả Hân) : Tại sao em không trả lời câu hỏi của anh.

Khả Hân : Bây giờ em rất mệt, em vào nhà đây

-Khả Hân đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa mà khóc

Khánh Kỳ : Cô sao zậy?

Khả Hân : Tôi…

Khánh Kỳ (ôm cô vuốt tóc) : Tôi biết cảm giác của cô lúc này mà. Từ đây tới thời hạn chỉ còn 10 ngày có lẽ cô đã đến lúc phải đưa ra quyết định rồi.

-Tối hôm đó.

Khả Hân (giật mình thức giấc) : Cẩn thận.

Khánh Kỳ : Cô làm sao zậy? Lại mơ thấy ác mộng sao?

Khả Hân : Tôi ko biết, tôi ko nhìn thấy rõ lắm chỉ nhìn thấy một chiếc xe đang lao tới rất nhanh, có một người đang đứng đó.

Khánh Kỳ : Người đó là ai!

Khả Hân : Tôi ko nhìn thấy mặt người đó. Có khi nào Quốc Minh và Huỳnh Thiên sẽ xảy ra chuyện ko?

Khánh Kỳ : Ko đâu, ko đâu cô đừng tự mình dọa mình mà.

Khả Hân : Nhưng tôi thật sự rất sợ.

Khánh Kỳ : Tôi đi pha một ly sữa nóng cho cô, uống xong thì sẽ ngủ ngon thôi (trấn an).

-Sáng hôm sau tại bệnh viện.

Khả Hân (ngạc nhiên) : Ủa, anh Tuấn Phong hôm nay xuất viện rồi sao?

Tuấn Phong : Ko phải, bác sĩ nói ngày mai mới có thể xuất viện nhưng anh cảm thấy trong này rất buồn nên xin về sớm.

Khả Hân : Như zậy làm sao được, anh lớn như zậy rồi mà còn sợ buồn sao cứ như con nít vậy?

Tuấn Phong (bỏ hai tay vào túi quần) : Thì ở đây ko ai nói chuyện, ko ai ồn ào nên thấy buồn.

Khả Hân (cười) : Anh biết nói móc từ khi nào zậy?

Tuấn Phong (cười) : Giỡn với em một chút cho vui thôi, anh dọn xong đồ rồi chúng ta có thể về.

-Hai người lặng lẽ nhìn nhau bẽn lẽn như muốn nói gì.

Tuấn Phong _ Khả Hân : Anh (em) có chuyện muốn nói với em (anh) (hai người nhìn nhau cười) . Anh (em) nói trước đi.

Khả Hân : Zậy em nói trước, thật ra em (ngập ngừng) lúc anh ở Nhật có nói những gì trong lòng của anh với em, lúc đó em ko trả lời anh bởi vì em ko biết trong lòng của mình nghĩ gì nhưng bây giờ em có thể trả lời câu hỏi của anh lúc đó (cúi đầu) xin lỗi, người em yêu ko phải là anh..

Tuấn Phong (ngắt lời) : Em ko cần phải nói thêm gì nữa, anh hiểu mà (bước lại gần Khả Hân) thật ra anh đã sớm biết được người em yêu là ai, Thật ra điều anh muốn nói với em cũng là điều này bởi vì..

- Khả Hân cùng Tuấn Phong xuất viện

Tuấn Phong : Tôi về rồi đây!

Ngọc Trang : Anh Tuấn Phong, ko phải ngày mai anh mới xuất viện sao?

Khả Hân : Anh ấy nói ở trong ấy buồn nên đã xin về sớm.

Tuấn Phong : À! Quốc Minh đâu rồi, nãy giờ ko thấy cậu ấy.

Ngọc Trang : Anh Quốc Minh vừa mới ra ngoài, anh ấy nói tối mới về.

Tuấn Phong (xem đồng hồ) : Đã 3h chiều rồi! Ko biết Quốc Minh đi đâu nữa.

Khả Hân : Em về nhà đây, ko phiền hai người nữa.

Tuấn Phong _Ngọc Trang : Tạm biệt!

- Tuấn Phong thoáng nhìn Ngọc Trang rồi lên lầu, anh đóng cửa lại và chơi bản nhạc Air on the G string wen thuộc anh nhớ lại những gì Khả Hân nói trên đường về nhà.

Khả Hân : Anh ko giận em thật chứ!

Tuấn Phong : Em nghĩ anh nhỏ nhen đến vậy sao (cười)

Khả Hân : Ko phải, em ko có ý đó.

Tuấn Phong : Zậy chừng nào em mới nói chuyện này cho người em yêu nhất biết!

Khả Hân : Em định tối nay, bởi vì em ko còn nhiều thời gian nữa.

Tuấn Phong : Em nói vậy là có ý gì? Em định đi đâu sao?

Khả Hân : À ko? Em sợ càng kéo dài sẽ làm cho mọi người ko vui?

Tuấn Phong : Cũng tốt, Khả Hân à ngược lại anh phải cám ơn em, bởi cũng nhờ em mà anh mới biết được thì ra từ trước đến giờ anh chưa quên được Mỹ Ngọc, nếu hôm nay em ko đến tìm anh thì anh cũng sẽ tìm em.

Khả Hân : Thật ra em cũng biết điều đó, anh có còn nhớ hôm anh được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện anh