pacman, rainbows, and roller s
Forget Me Not

Forget Me Not

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327285

Bình chọn: 7.5.00/10/728 lượt.

người tách ra chạy theo một hướng lao vào rừng, nhưng xui xẻo thế nào
Hổ Phách và Đức Duy lại chạy cùng nhau. Mấy tên phía sau vẫn bắn theo hai
người, những viên đạn xợt qua cày tung mặt đất trước mặt. Cả hai cố chạy thật
nhanh, nhưng mấy tên kia có vẻ khá chuyên nghiệp, có lẽ lần này Thành Phong và Dương
Vỹ đã tung ra đám tay chân thứ thật của chúng.

- Chạy theo tao làm gì, thằng mắc dịch?

Đức Duy nhìn sang Hổ Phách đỏ mặt tía tai, cậu có cảm giác đám
người kia cố đuổi theo cậu vì có Hổ Phách bên cạnh.

- Tao mà chạy theo mày à?

Hổ Phách vung tay định đấm cho nó một phát, nhưng có một viên
đạn xợt qua mặt cậu khiến cậu phải dừng lại, tập trung chạy. Đến một vạt rừng
thưa có một đám khác mai phục sẵn ở đó ùa ra tấn công hai người. Đám người này
không có súng, có lẽ vì đánh giáp lá cà nên sợ sẽ gây tổn thương cho đồng bọn.
Nhưng chúng khá đông, lại được huấn luyện bài bản nên hai người phải rất vất vã
đối phó. Cuộc hỗn chiến nhanh chóng diễn ra.

- Mắc dịch, cẩn thận kìa!

Đức Duy hét lên và phóng một con dao găm về phía Hổ Phách, con
dao gim vào vai một tên cầm súng phía sau Hổ Phách, khẩu súng rơi xuống đất.

Nhưng rồi có một tên núp sẵn phía trước lao ra giương súng nhắm
vào Đức Duy. Hổ Phách thấy vậy lập tức lao lên đạp văng nó ra, gã này ngã nhào
xuống đất, cây súng văng xuống bờ vực thẳm, nhưng Hổ Phách cũng mất đà ngã nhào
xuống đó.

- Mắc dịch!!!

Đức Duy giật mình lao lại, nhưng Hổ Phách đã rơi xuống vực, bên
dưới là dòng sông chảy siết, chiếc mũ lưỡi trai màu xám cậu nhóc đội trên đầu
vướng vào một cành cây ở giữa dòng sông không chảy đi được. Đức Duy sững người,
nhìn xuống dưới một chút, hai tay chắp vào nhau, nhắm mắt mặc niệm.

- Mắc dịch! Cậu đã hi sinh để cứu tôi…tôi hứa sẽ cứu Lưu Ly khỏi
đây an toàn và đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Hằng năm chúng tôi cũng sẽ nhớ tới
viếng mộ cho cậu, vì vậy lên đường mạnh giỏi nhé. Vĩnh biệt.

Đám người kia đuổi đến nơi, thấy Đức Duy đã bỏ chạy, chúng cẩn
thận nhìn xuống dòng sông bên dưới, sau khi chắc chắn rằng một kẻ đã rơi xuống
vực thì mới hò nhau đuổi theo tên còn lại. Khu rừng đã trở lại yên tĩnh, xa xa
còn vọng lại tiếng đấm đá la hét của đám sát thủ, xem ra Đức Duy cũng khó mà
thoát khỏi chúng một cách nhẹ nhàng.

- Ngoan ngoãn làm mồi nhử đi nhé, heo đen!

Hổ Phách mỉm cười gian
xảo, cậu đang núp trong một hốc đá hẹp bên mép vực, bờ vực này có một đám dây
leo rập rạp phủ xuống nên không ai phát hiện ra cậu. Chỉ nhìn thấy chiếc mũ
lưỡi trai cậu ném xuống đã vội khẳng định cậu chết rồi, đúng là một đám ngu
xuẩn. Chờ cho mọi thứ trở nên yên tĩnh, chắc chắn không còn ai. Hổ Phách mới
cần thận nắm lấy mấy sợi dây leo bò lên.

- Đứng im!

Một họng súng lạnh lẽo chỉa vào đầu cậu. Dương Vỹ nhìn cậu cười
nhạt, xung quanh anh ta cũng có vài tên thuộc hạ thân tín. Hổ Phách giật mình,
dường như chúng đã theo dõi cậu được một lúc rồi.

Phản kháng bây giờ đồng nghĩa với cái chết. Hổ Phách chậm chậm
đưa hai tay lên cao. Dương Vỹ nhìn cậu cười nhạt.

- Còn gì muốn trăn trối thì nói đi.

Hổ Phách nhìn anh ta nghiến chặt răng căm tức. Ngón tay Dương Vỹ
siết nhẹ cò súng.

“Đoàng”



Lưu Ly giật mình choàng tỉnh dậy, tim cô đập mạnh bất an, dường
như cô vừa nghe thấy có tiếng súng, cô chầm chậm đứng dậy đi lại gần cửa sổ,
tiếng súng vọng ra từ khu rừng phía trước. Lưu Ly không biết ở đó có chuyện gì
xảy ra, cô chỉ nhìn thấy một màu xanh đậm heo hút của những tàn cây rậm rạp.

Cô cúi xuống nhìn cánh tay mình, nó đã được băng bó cẩn thận,
xem ra chiều qua lúc cô ngất đi Thành Phong đã cho người chữa trị vết thương cho
cô. Vết thương trên tay cô cũng không nặng lắm, nhưng nếu cử động vẫn cảm thấy
đau nhói, dường như bàn tay cô bị một mảnh kiếng gim vào hơi sâu. Cô bé nhìn
xung quanh, mọi thứ im lìm.

Một vài tiếng súng lại rộ lên, vẫn là phát ra từ khu rừng phía
xa. Lưu Ly nhìn chăm chăm vào nó lo lắng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Có
khi nào nhóm Hổ Phách đã tìm tới đây cứu cô. Lưu Ly siết mạnh tay lên song cửa.
Nếu Hổ Phách tới đây, Thành Phong và Dương Vỹ nhất định sẽ sai người giết anh
ấy. Lưu Ly nhắm chặt mắt. Cầu mong sao Hổ Phách và mọi người không biết rằng cô
bị bắt tới đây, không, cầu mong mãi mãi họ không biết cô bị bắt tới đây. Cô
không muốn họ tới cứu cô, cô không muốn có ai nữa phải chết vì cô, như vậy là
quá đủ rồi.

Ở dưới cổng, đám thuộc hạ của Thành Phong đang ùa ra, dường như
chúng phải đi thanh toán ai đó, tên nào cũng cầm một thanh kiếm sắc lẻm, nếu
không thì là một khẩu súng ngắn giấu trong áo. Hai bàn tay nhỏ cô bé bám chặt
lấy song cửa run run. Thành Phong cũng đi ra, ông ta nhìn lên cửa sổ nhếch môi
cười. Cô mím chặt môi, đám người kia nhanh chóng lên xe và lao đi, nếu phải huy
động từng này người thì chắc chắn ông ta đang phải đối phó một nhân vật tầm cỡ
Thiên Dã hay Hổ Phách. Vậy đúng là họ đã tới rồi.

Chợt cánh cửa phòng Lưu Ly hé mở ra