XtGem Forum catalog
Forget Me Not

Forget Me Not

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327413

Bình chọn: 8.00/10/741 lượt.

iếng được
tiếng không, tai cô ù đi như có gì đó bịt chặt, cô cảm thấy cơ thể mình càng
lúc càng khó chịu, cô run run rút một mảnh kiếng nhọn ra khỏi bàn tay mình,
không đau lắm, hay đúng hơn là cô đang mất đi cảm giác đau, chỉ thấy hai mắt muốn
nhắm chặt lại. Cô buồn ngủ ư? Lưu Ly đưa bàn tay nhuốm đỏ máu của mình lên
trước mặt, dạo này cô hay có cảm giác khó chịu này, không lẽ do cơ thể cô không
khỏe, cô vẫn ăn ngủ đầy đủ cơ mà, hay cô đã mất máu quá nhiều?

Lưu Ly không biết, cô cũng không thể nghĩ được gì nữa, cô nhắm
chặt mắt và ngã vật xuống sàn nhà lạnh buốt.

Chiếc máy bay hạ cánh, người ta thấy một chàng trai lao vội ra
ngoài, không hành lí, không có bất cứ món đồ cá nhân nào được cậu mang theo
trong chuyến đi đường dài. Ở bên ngoài đã có một chiếc mô tô chờ sẵn, Hoa Thiên
ném cho cậu chiếc nón bảo hiểm rồi rồ ga lao đi. Hổ Phách từ lúc gặp cậu không
nói câu nào. Hoa Thiên cũng không dám hỏi cậu chuyện gì. Cả hai đang phóng như
bay về nhà Hổ Phách.

- Mắc dịch!!! Vừa thấy bóng cậu nhóc, Đức Duy đã lao ra nắm cổ
áo cậu giận dữ.-Mày chết dập chết dúi ở đâu bây giờ mới lết xác về?

Hổ Phách gạt cậu ta sang một bên rồi sãi bước vào nhà. Đức Duy
định lao theo tính sổ với cậu nhưng đã bị Hoa Thiên và Gia Huy giữ lại. Cậu
nhóc đành nén cơn tức giận xuống. Sau khi Lưu Ly biến mất cậu đã rất lo lắng,
rồi cậu được nghe Hoa Thiên kể về những chuyện đã diễn ra và những nguy hiểm mà
cô bé đang phải đối mặt, cậu vừa tức giận vừa lo lắng, muốn đến thị trấn đó cứu
cô bé nhưng không biết đường, đám Hoa Thiên nhất định không chỉ cho cậu, khăng
khăng chờ Hổ Phách về rồi cả bọn sẽ cùng đi, nhưng dường như bây giờ cậu đã hết
kiên nhẫn rồi.

Hổ Phách lao đi vào phòng khách. Tử Minh đã biết cậu trở về nên đã
ngồi ở đó, tách trà nóng tỏa khói dập dờn trong ánh mắt nâu đen phức tạp của
anh. Không ngờ bố mẹ anh đã mở tài khoản lại cho cậu còn giúp cậu lên chuyến
bay sớm nhất để về đây. Anh đã ném Lưu Ly cho đám mafia đó để đổi lấy cậu, có lẽ
Hổ Phách hận anh lắm.

- Tử Minh! Hổ Phách đá cửa đi vào, ánh mắt sắc lẻm như dao.- Anh
đã ném Lưu Ly cho đám người đó sao? Hổ Phách nắm cổ áo anh lên, gằn giọng.

- Anh làm như vậy chỉ vì muốn bảo vệ em. Tử Minh không tỏ ra bối
rối.-Dương Vỹ đã tìm đến anh cảnh cáo, nếu em tiếp tục bảo vệ cho cô bé, cả em
cũng sẽ bị giết. Đối với anh, em rất quan trọng, anh không thể để em chết.

- Nên anh đã bán đứng Lưu Ly? Hổ Phách nhíu mày, bàn tay cậu thả
lỏng buông cổ áo anh ra.

- Anh không còn cách nào khác.

Một cú đấm giáng thẳng vào mặt Tử Minh khiến anh ngã nhào sang
một bên. Hổ Phách điên cuồng đạp vỡ tan chiếc bàn kính chắn trước mặt cậu rồi
bước đến rút trong túi ra một con dao nhỏ, ánh mắt cậu sắc lẻm.

- Hổ Phách!!!

Tử Minh loạng choạng ngồi dậy, Hổ Phách đã đến trước mặt anh,
khuôn mặt lạnh tanh đến ghê người, cậu nắm chặt lấy cổ áo anh ta kéo bật dậy
rồi đập mạnh vào bức tường phía sau. Con dao sắc lẻm giơ lên cao. Tử Minh thấy
bộ dạng của Hổ Phách lúc này thì vô cùng hoảng loạn, anh vội nắm lấy tay cậu cố
gỡ ra.

- Hổ Phách!!! Em định giết anh sao? Tất cả những điều anh làm
chỉ đều muốn tốt cho em mà thôi.

Con dao cắm ngập vào tường sát ngay cổ Tử Minh. Anh chàng kia
tái mặt, mồ hôi ướt đẫm trán, chưa bao giờ anh thấy Hổ Phách nổi giận như vậy,
bộ dạng của cậu nhóc bây giờ cứ như muốn giết anh vậy. Mà đúng là Hổ Phách rất
muốn giết anh.

- Hổ Phách…mau dừng lại!

Gia Huy và Hoa Thiên đi đến gỡ tay cậu và đẩy cậu ra sau. Hổ
Phách đang nổi điên, nếu không can thiệp có thể cậu ấy sẽ làm những chuyện
thiếu suy nghĩ.

- Vì tôi sao? Đồ khốn nạn! Ngay từ đầu anh đã muốn loại Lưu Ly
khỏi cuộc sống của tôi rồi. Con bé đã làm gì anh? Nó chỉ là một đứa trẻ đáng
thương và lương thiện, tại sao anh hại nó?

- Anh không muốn hại nó…

- Anh sợ tôi sẽ vì cô ấy mà khoát khỏi sự điều khiển của anh sao?
Tôi rất biết ơn những gì mà anh và ba mẹ nuôi đã cho tôi. Nhưng những gì mà tôi
làm cho gia đình anh chưa đủ hay sao? Sự nghiệp tôi đã đem lại cho anh như vậy
vẫn chưa đủ hay sao? Ngay từ đầu tôi đã không cầu xin sự giúp đỡ của các người,
tôi đã làm tất cả để trả ơn lại cho các người, như vậy còn chưa đủ hay sao?

- Hổ Phách…

- Hơn mười năm chung sống dưới một mái nhà, tôi tưởng rằng tôi
đã là một trong những thành viên của gia đình, tôi đã thật sự coi anh như anh
trai của mình. Vậy mà anh thì sao? Chỉ muốn lợi dụng tôi như một thứ công cụ
kiếm tiền. Những gì tốt đẹp tôi đã nghĩ về anh thật uổng phí. Anh khiến tôi quá
thất vọng.

- Hổ Phách…Anh chưa từng nghĩ em là công cụ để anh lợi dụng. Mặc
dù giữa hai chúng ta có nhiều lúc không hòa thuận nhưng anh luôn coi em là một
thành viên trong gia đình, anh luôn coi em là em trai mình. Anh không muốn bán
đứng Lưu Ly cho đám người kia, anh hiểu em yêu thương con bé ấy như thế nào,
anh cũng rất quý cô bé đó, nhưng anh không muốn em bị liên lụy.

- Im đi!!!! Hổ Phách gào lên.-An