80s toys - Atari. I still have
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322814

Bình chọn: 7.5.00/10/281 lượt.

g vẫn ổn chứ?”

Trên xe
điện trở về nhà, tôi dứng bám vào tay vịn gần cửa tàu và đọc bức thư của Mio.
Còn Yuji đếm số xe ô tô chạy dọc đường tàu.

Takkun
ơi, chồng khỏe không?

Sức
khỏe chồng vẫn ổn chứ?

Ba ngày
nữa là em nhập viện rồi, em quyết định viết bức thư này trong khi vẫn còn được
tự do.

Chồng
đang đi làm. Khoảng một tiếng nữa Yuji sẽ đi mẫu giáo về. Viết thư xong, em sẽ
đi chợ mua đồ ăn tối, trên đường về em sẽ gặp thầy Nombre và gửi thầy bức thư
này.

Em sẽ
dặn thầy trao lại cho chồng sau một năm nữa, khi mùa mưa kết thúc.

Em
biết, lúc đó em không còn ở bên chồng nữa.

Linh hồn
của em đã về lại tinh cầu Lưu Trữ chưa hả chồng?

Chồng
đang ngạc nhiên?

Chồng
không biết em là có khả năng dự đoán tương lai à?

Em đùa
thôi.

Em
ngoan ngoãn, nghiêm túc nhưng cũng biết đùa đấy.

Còn bây
giờ, em sẽ kể cho chồng một chuyện có thật.

Có thể
chồng sẽ còn ngạc nhiên hơn khi nghe chuyện này. Nhưng đây là chuyện thật một
trăm phần trăm. Chuyện đã xảy ra với em.

Để
chồng hiểu được toàn bộ câu chuyện, em xin phép bắt đầu từ câu chuyện của chúng
mình năm hai mươi tuổi.

Được
không chồng?

Chồng
hãy đọc nhé.

Đầu
tiên là bức thư của chồng.

Giờ
nghĩ lại thì đó là bức thư cuối cùng chồng gửi cho em.

Vì lý
do bất khả kháng, tớ e rằng không thể viết thư cho cậu nữa, tạm biệt. Chồng đã
viết cho em bằng nét bút mực đen như thế đó.

Bức thư
chỉ có ba dòng.

Chuyện
của chúng mình sẽ kết thúc ở đây sao?

“Lý do
bất khả kháng là gì?”

Em đọc
đi đọc lại bức thư ngắn ngủi của chồng. Lần nào đọc em cũng khóc.

Việc
duy nhất em có thể làm là tiếp tục viết thư cho chồng. Em nén lại mọi câu hỏi
muốn bật ra khỏi cổ họng, giả vờ như không biết đến sự cự tuyệt của chồng, tiếp
tục viết thư và kể cho chồng những chuyện thường ngày.

Một
công việc đơn độc như thể cố nói với sao trên trời vậy.

Đọc đến
đây, thế nào chồng sẽ cười ngơ ngác hỏi “ thế à?” cho mà xem. Còn em, em sẽ bị
cuốn theo nụ cười ấy, để rồi cũng bật cười theo chồng.

Không thể
đau khổ thêm nữa, em quyết định đến chỗ chồng làm để gặp chồng.

Em đã
phải dốc hết can đảm.

Những
lời chồng nói với em hôm ấy.

“Gặp
lại được nhau thì vui nhỉ.” Và “ Lúc đấy cả hai đều có gia đình rồi.”

Chồng
nhớ không?

Mặt đất
dưới chân em như sụp xuống.

Chồng
cho rằng, tỏ ra lạnh nhạt với em như vậy thì em sẽ rời xa chồng phải không?

Chồng
chẳng hiểu gì cả.

Em là
người hiểu linh hoạt hơn chồng tưởng, lúc nào cũng suy nghĩ mọi việc cứng nhắc.
Khi đã yêu ai, em không thể dễ dàng quên hay ghét bỏ người đó. Ông trời tạo ra
em là người chỉ có thể yêu một lần trong đời. Vì vậy, em chỉ có thể sống và yêu
chồng thôi.

Chắc
chắn chồng phải có lý do nào đó.

Điều
này khiến em có thêm chút hy vọng.

Một năm
trôi qua, cuối cùng “ngày định mệnh” đó cũng đến.

Đó là
một ngày mưa tháng sáu.

Em đang
đạp xe từ chỗ làm về nhà, đến đoạn gần nhà thì bị một chiếc ô tô tông phải. Vụ
tai nạn không đến nỗi nghiêm trọng lắm. Xe đỗ, em bị ngã nhưng không có vết
thương ngoài nào.

Em đứng
dậy đi được vài bước thì ngất.

Rất khó
có thể miêu tả trình tự nhận thức của em trước và sau khi xảy ra sự việc. Em
chỉ có thể kể lại những gì em nhớ lại sau này.

Theo
đó, cảnh tiếp theo là như thế này.

Lúc
tỉnh lại, em nhận ra mình đang ngồi co ro dưới trời mưa, bên trong nhà máy bỏ
hoang.

Chồng
có hiểu những gì em đang viết không?

Đây là
bí mật em giấu chồng bấy lâu nay.

Năm hai
mươi mốt tuổi, em bị ô tô đâm và đã bay đến tương lai tám năm sau.

Một
bước nhảy vọt.

Đúng sở
trường của em.

Em đã
nhảy được khá xa.

Giờ
đây, khi chồng đọc bức thư này thì câu chuyện mới xảy ra chưa lâu.

Em cứ
than phiền về chuyện em đau đầu là vì em bị ngã dập đầu xuống đất trong vụ tai
nạn đó. Sau khi xét nghiệm, bác sĩ bảo em có dấu hiệu bị xuất huyết não. Có thể
chuyện em mất hết trí nhớ cũng bắt nguồn từ việc này.

Tuy nhiên,
em cũng cho rằng.

Trái
tim con người không thể chịu đựng nổi chuyện vượt thời gian, vì vậy để giữ được
tỉnh táo, mình phải mất trí nhớ tạm thời. Bởi nếu còn trí nhớ, chắc em đã vô
cùng hoảng loạn.

Kể cả
khi quay trở lại thế giới cũ, ký ức của em cũng không còn nguyên vẹn. Ký ức sáu
tuần ở cùng chồng và Yuji.

Để lấy
lại được toàn bộ trí nhớ, em phải chờ hai tháng.

Nếu cú
nhảy lần này của em là trò đùa của người tạo ra thế giới của chúng ta thì có lẽ
việc em mất trí nhớ cũng là dụng ý của họ.

Khi em
hồi tưởng lại sự việc và viết cho chồng thế này, em không thể không cảm thấy sự
hiện diện của “mong muốn” điều khiển số phận của con người. Bởi sáu tuần lễ đó
đã thay đổi toàn bộ cuộc đời em sau này.

Việc em
nhảy vọt đến đúng chỗ đó, vào c