XtGem Forum catalog
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323195

Bình chọn: 8.00/10/319 lượt.

?!”

Nàng
ghé sát tai vào miệng tôi.

“Chồng
không thở được à? Chồng thấy khó thở?”

(Anh
xin lỗi)

Tôi
nói.

“Tại
sao? Tại sao chồng lại xin lỗi?”

(Anh
không giữ được lời hứa với em)

“Lời
hứa?”

(Anh
hứa sẽ cùng em đi du lịch)


không còn tỉnh táo nên tôi quên mất Mio chỉ còn là hồn ma. Nàng vẫn là người vợ
sống cùng tôi lâu nay.

(Anh
hứa sẽ đưa em đi xem pháo hoa)

Nhất
định là thế.

Vâng,
nàng nói.

Và luôn
kèm theo một nụ cười buồn.

Có lẽ
nàng đã biết, đó là giấc mơ không có thực.

“Chúng
mình sẽ đi. Chồng nhé? Chúng mình sẽ đi cùng nhau. Chồng hãy cố lên.”

Cơn mê
sảng của tôi ngày càng trầm trọng.

Giọng
của nàng nghe thật xa xôi.

(Anh
xin lỗi vì khiến em phải lo lắng)

(Cảm ơn
em đã luôn ở bên anh)

“Được
rồi. Chuyện đó để sau. Chồng đừng nói nữa.”

Tôi
nghe thấy tiếng lộp bộp trên trán. Rất có thể là nước mắt của Mio.

Nàng
hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền của tôi.

“Chồng
thở từ từ thôi, thả lỏng người ra.”

Nhưng
tôi không tài nào ngăn nổi những điều mình muốn nói.

(Hãy
chăm sóc Yuji giúp anh)

(Vì con
giống anh nên rất có thể con cũng sẽ bị như anh bây giờ)

(Đời
anh khổ lắm rồi, vì vậy, vì vậy)

(Vì
vậy, vì vậy)

Cơn mê
sảng tăng lên, đến nỗi tôi chỉ còn thấy mờ mờ những thứ cách dó vài xen ti mét.

Tôi
chẳng biết mình đang ở đâu.

Anh,
anh, anh

Tôi
nói.

“Thấy
rất dễ chịu khi ở bên em. Cảm ơn em.”

Và…

“Vĩnh
biệt em.”



Tôi
tỉnh lại khi đang trên đường đi cấp cứu. Chất hóa học kia, sau khi thấm vào máu
đã chuyển thành một chất ôn hòa, hoàn toàn vô lại.

Lâu lắm
mới đi xe ô tô nhưng tôi không hề thấy lo. Xe cấp cứu là một trong những phương
tiện khiến tôi yên tâm nhất.

“Anh đỡ
rồi.”

Tôi nói
với Mio, lúc này vẫn nắm chặt tay tôi.

“Thật
không?”

“Thật.”

Tôi mở
bàn tay ra, sau đó nắm lại.

“Em
nhìn này!” tôi nói. “Tay anh cử động được rồi.”

Lòng
bàn tay tôi vẫn còn vết hằn của móng tay. Nếu lúc trước Mio không cắt móng tay
cho tôi, hẳn chỗ này đã có thương tích.

“Chà!”
Mio thở dài.

“Tốt
rồi…”

“Xin
lỗi em,” tôi nói.

“Anh
làm em lo quá phải không.”

Nàng
gật đầu, mỉm cười như trút được gánh nặng.

“Cứ thế
này thì em tổn thọ lắm.”

Sau này
tôi mới biết, đó là câu nói châm biếm của nàng.

Hỏi han
tình hình xong, bác sĩ lấy máu và kiểm tra xem tôi có bị dị ứng gì không. Kết
quả kiểm tra không thấy có vấn đề gì. Bác sĩ nhìn tôi như nhìn một kẻ giả vờ
ốm. Tôi đã quen với kiểu nhìn này. Tuy nhiên, đúng là tôi bị sốt thật nên tôi
vẫn phải truyền nước Ringer[1'> xong
mới được phép về nhà.

[1'>.
Một loại nước muối được đặt tên theo nhà bác học người Anh S.Ringer (1835-1910)
– người sáng chế ra loại nước muối này.


Lúc về,
chúng tôi đi bằng taxi nhưng chẳng vấn đề gì. Hình như chất hóa học đã cạn hết
nguồn hàng.

Về đến
nhà, tôi phải chườm đá. Đây là chỉ định của bác sĩ.

“Chồng
có lạnh không?” Mio hỏi.

“Anh
không,” tôi trả lời. “Rất dễ chịu. Giống như người băng trên núi Alps.”

“Gì cơ?
Người băng?”

“Đó là
tên được đặt cho người đàn ông ngủ suốt nghìn năm dưới sông băng.”

“Chắc
ông ấy mơ thấy nhiều thứ lắm.”

“Hẳn
rồi.”

Mio lấy
sữa chua trong tủ lạnh ra, rưới mật ong lên rồi đặt bên cạnh gối tôi.

“Chồng
ăn nhé?”

“Ừ. Anh
sẽ thử.”

Nàng
đưa thìa sữa chua lên tận miệng tôi. Tôi nghiêng cổ, đưa miệng đón lấy thìa
sữa.

Một cảm
giác mát lạnh rất dễ chịu. Mùi mật ong êm dịu phảng phất trước mũi.

“Chồng
bị thế này bao giờ chưa?” Mio hỏi.

“Mấy
lần rồi,” tôi trả lời.

“Đây là
lần thứ ba phải viện đến xe cấp cứu.”

“Hai
lần trước em cũng đi cùng chồng à?”

“Ừ.
Đúng vậy. Lần trước em cũng gọi xe cấp cứu cho anh. Hình như cả hai lần đều vào
ban đêm.”

Nàng
đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vẫn cầm thìa sữa chua. Từ góc nhìn này, thật
khó có thể đọc được suy nghĩ của nàng. Tôi chỉ có thể cảm nhận được tâm trạng
nàng đang rất xáo trộn qua chiếc thìa đang rung rung trên tay nàng.

Nàng là
một người thực tế nên tôi đoán nỗi lo của nàng cũng thực tế.

Nàng
hỏi tôi bằng thứ giọng cao, mỏng, khẽ rung ở cuối như mọi khi:

“Nếu em
không ở đây nữa, ai sẽ đưa chồng đến bệnh viện?”

Âm điệu
trong giọng của nàng nghe rất thờ ơ, đến nỗi chỉ cần lơ đãng một chút là sẽ bị
nghe sót. Đó là âm điệu của mấy thứ đồ giặt đang lo không biết làm sao cho khô.

“Gì
cơ?” tôi nói.

Hình
như nàng vừa hỏi điều gì rất quan trọng. Nàng nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười. Một nụ
cười vô cùng hiền hậu.

“Em lo
cho chồng.”

Nàng
tiếp tục đút sữa chua cho tôi. Tôi ngậm chiếc thìa trong miệng, cảm nhậ