
cũng là nhà
báo, công việc đầu tiên mà nó nhận được sau khi ra trường là điều tra về vụ ung thư do nguồn nước ô nhiễm thải ra từ công ty BIAT, lúc này thì
Joana Phượng Hoàng là giám đốc trực tiếp điều hành và cũng chính bà ta
đã cho người tới giết nó, mặc dù vậy bà ta vẫn không thể lấy được tập
tài liệu mà con bé điều tra được và chú đã tìm ra nó, chú muốn hoàn
thành công việc của nó, chú muốn đưa những tập tài liệu này ra tòa… Chú
không thể tha thứ cho bọn người đó được, chú làm điều này không chỉ vì
con gái chú, mà còn vì bao nhiêu người vô tội khác phải chết vì lợi ích
riêng của họ, nhưng xem ra chú đã làm một chuyện cực kì ngu ngốc rồi. Lẽ ra chú không nên khơi lại chuyện này nữa, lẽ ra chú phải cho mọi thứ đi vào quá khứ mới đúng. Chính chú đã hại cháu và Bạch Dương gặp nguy
hiểm. Cách đây một tháng, Bạch Dương đã vào phòng chú và đọc được tập
tài liệu về công ty BIAT, chú cũng không ngờ là nó đã biết về mối quan
hệ của bác cháu và những người đó. Lúc đó nó đã đòi đưa cháu đi và bắt
chú phải dừng việc công bố số tài liệu đó. Nhưng mà chú…Nhưng chú…
Trần Khánh đưa hai tay ôm đầu cúi gục xuống bàn, cả người ông run rẩy, ông đang khóc…
-Vậy người đàn ông đó đã bỏ rơi mẹ cháu, kẻ giết bác cháu lúc đó lại chính
là mụ vợ hai của ông ta sao ? Ông ta biết điều này nhưng vẫn để im sao ?
Lucy như người mất hồn, một cảm giác đau đớn nhói lên trong tim cô. “Vậy là
chỉ vì mình…Chỉ vì bảo vệ cho mình mà bác Long, anh Bạch Dương, mọi
người gặp nguy hiểm…Chỉ vì mình, vì sự tồn tại của mình. Vậy mà mình vẫn có thể sống hạnh phúc, yên bình vậy sao” những ý nghĩ tội lỗi cứ quay
cuồng trong đầu cô bé, cứa vào tim cô. Đau nhói…
Trần Khánh đưa
đôi tay bóp trán bất lực, mọi chuyện bây giờ đã vượt qua sự kiểm soát
của ông rồi. Mọi hành động của ông lúc này chắc chắn đã bị người của Hải Dương kiểm soát, và không biết tiếp sau đó họ sẽ làm gì với ông, với
gia đình của ông. Lucy nghe xong chuyện này hẳn cô bé sẽ bị sốc lắm,
Bạch Dương thì bị thương khá nặng, anh được nhập viện nơi dì Thanh làm
việc, nhưng ông cũng đã nghĩ đến việc sẽ đưa họ và Lucy đi tới một nơi
khác để tránh những rắc rối có thể ập tới bất cứ lúc nào…
Sau câu chuyện buồn trong quá khứ, Trần Khánh không nói gì thêm nữa, cô bé Lucy thì cứ ngồi thừ trên chiếc sôfa, mặc cho chú Khánh nhắc đi ngủ bao
nhiêu lần, cô bé vẫn nín lặng không nói gì, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào
hư vô, không ai có thể đoán được suy nghĩ của cô lúc này. Thanh Phong
nói gì cô bé cũng không động đậy, mãi đến khi Kei lôi cô đứng dậy, Lucy
mới lững thững bước lên phòng như người mất hồn, ba người đứng nhìn
theo, thở dài buồn bã…
Thanh Phong dắt xe đi ra cổng một lúc rồi mới thấy Kei chậm chạp đi
ra, nhìn lên phòng Lucy, đèn đã tắt, cậu quay sang thẩy cho Kei chiếc
nón bảo hiểm, thở dài:
-Lucy sao rồi?
-Chắc là ngủ rồi.
-Để cô ấy một mình có sao không. Tớ sợ cô ấy sẽ không chịu nổi cú sốc này
đâu…Thanh Phong đưa đôi mắt lo lắng nhìn Kei, quả thật cậu không thể ngờ được một cô bé vô tư, hiền lành như Lucy lại có lúc phải trải qua những chuyện như thế này.
-Không sao đâu. Lucy mạnh mẽ lắm, cô ấy sẽ ổn thôi. Có điều bây giờ cô ấy cần được yên tĩnh, chúng ta nên đi về thôi.
Chiếc mô tô phóng vụt đi. Lúc này đã hơn 3h00 sáng, bầu trời lấp lánh những
ánh sao khuya, từng cơn gió trở nên rét buốt, cái rét của mùa đông vẫn
còn dai dẳng mãi chưa dứt. Ở trong căn phòng tối nhìn ra, có một ánh mắt vô hồn vẫn ngước lên bầu trời xa thẳm…
6h30.
Mặc dù mặt
trời đã cố len lõi qua những đám mây u ám nhưng quang cảnh vẫn còn mờ
mờ, ảo ảo trong sương mù. Chuông nhà thờ đã vang lên những âm thanh quen thuộc, chưa ai muốn ra khỏi phòng cả, cảm giác ấm áp của chăn nệm như
muốn giữ chặt lấy người ta trên giường. Một chiếc mô tô đen đỏ lao vút
trong màn sương mù dày đặc, đến ngôi nhà quen thuộc thì nó rẽ vào thẳng
trong sân.
Kei bước vào nhà, trên mặt cậu còn một miếng băng cá
nhân dán chặt vì vết xước do con dao của Sadis phóng qua. Suốt cả đêm
qua cậu không tài nào ngủ được, không chỉ vì phải giải quyết rắc rối đã
xảy ra trong buổi tiệc mà cậu còn lo lắng cho Lucy nữa. Thật may là ông
nhà báo trợ lí của chú Khánh đã thoát chết, dù vẫn đang nằm trong bệnh
viện nhưng đám thuộc hạ của Hải Dương cũng không dám manh động nữa, vấn
đề bây giờ là Lucy…Dù muốn cho Lucy được yên tĩnh một mình nhưng Kei vẫn rất lo cho cô bé, không biết tâm trạng Lucy giờ đã ổn định chưa, mới
sáng sớm cậu đã phóng vội tới đây rồi. Nhưng xem ra Lucy vẫn còn ngủ.
Cửa phòng vẫn đóng chặt im lìm…
-Cốc cốc cốc…
Kei ở bên
ngoài gõ nhẹ cửa phòng, cứ tưởng cô bé vẫn chưa dậy, Kei đang định đi
xuống thì cánh cửa hơi hé mở ra, chính xác thì tối qua nó không được
đóng lại. Kei nhẹ nhàng bước vào..
Và cậu giật mình khi thấy Lucy…
Cô bé vẫn ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh và
mệt, trên người cô bé vẫn là bộ sườn xám mặc từ tối hôm qua. Kei nhăn
mặt bước lại gần