
iến bà ta trông gian manh, xảo
quệt bấy nhiêu. Đặc biệt là đôi mắt xếch ngược không ngừng ánh lên những cái nhìn đầy sát khí. Đây đích thực là đôi mắt của một kẻ đã phạm nhiều tội lỗi mà. Nhưng bà ta có phải là thủ lĩnh của bọn côn đồ hay không ?
“Điều này cũng hơi khó nói, bà ấy đã già rồi. Nếu bảo bà ấy một mình
chăn dắt 6,7 tên côn đồ này thì hơi vô lí. Hay tụi du côn này mới là kẻ
chăn dắt bà lão ấy nhỉ… Có khả năng ấy lắm…”
BỐP !!!!!!!!
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Lucy nhận nguyên một cú tát trời giáng vào mặt. Cô bé mất thăng bằng ngã xuống đất. Đi kèm với cái tát, gã du côn rít qua kẻ răng:
- Con nhỏ phá đám chết tiệt !!! Cái này là phần thưởng dành cho mày
vì cái tội thọc mạch vào chuyện của người khác này! Mày tới số rồi nên
hôm nay mới dám làm vuột mất món hàng của tao. Tao sẽ cho mày một trận
nhớ đời…
Vụt..!!!!!!!!!!!
…Bốp !!!!!
Không chờ nhận thêm một cái tát nào nữa, Lucy lao lên tháo chiếc cặp
đeo ngang lưng và phang mạnh vào tên đang đứng chắn trước mặt mình. Ngay lúc nó còn bất ngờ, cô tông thẳng vào người nó lao nhanh ra đường chạy
mất hút…
Nếu ngày xưa cổ nhân đã có câu : “ Trong 36 kế, tẩu vi thượng sách”
thì trong hoàn cảnh bây giờ nó trở nên rất chi là thực tế. Lucy lại là
cô bé ngoan, biết nghe lời cổ nhân dạy bảo nên cô bé đã áp dụng rất tốt
chiến thuật này…
Sau hai giây bất ngờ, tụi du côn cũng hò nhau đuổi theo cô bé…
Vì mặc váy, đi giầy búp bê và chạy ngược chiều gió nên tốc độ của
Lucy khá chậm, bọn du côn thì đang đuổi theo sát nút mà đường xá bây giờ vắng hoe, chẳng có lấy một bóng người nào để cho cô cầu cứu. Mà giả sử
có người đi chăng nữa thì cũng chưa chắc họ dám giúp cô khi có 6,7 tên
du côn đuổi đánh như thế này.
“Cứ chạy như thế này thì không ổn. Nếu bị bọn đó tóm được thì chắc là mình sẽ nhừ xương mất…” Lucy cau mày suy nghĩ. Trong những lúc nguy
hiểm thế này, nên linh hoạt trong cách xử lí tình huống. Nếu “đào tẩu”
đã bộc lộ mặt tiêu cực thì ta phải chuyển ngay sang phương án hai :
“trốn tìm”. Nghĩ sao làm vậy. Cô nhóc nhảy phóc qua hàng rào bê tông bên đường và trượt dài theo bãi cỏ dốc xuống bờ sông. Tụi du côn cũng đang
đuổi theo sát phía sau, có vẻ rất hăng.. chắc tụi này hết việc làm nên
tranh thủ lúc thời gian rảnh rổi quyết tâm xử kẻ phá đám đây mà.
“Hừm…Trốn chổ nào được…”.
Lucy lo lắng nhìn quanh. Để thực hiện được phương án thứ hai thì cần
tìm ra một chổ trốn thích hợp. Đó phải là nơi an toàn, kín đáo, và khó
bị kẻ thù phát hiện nhất, và nơi lí tưởng trong đầu cô nhóc lúc này
là…gầm cầu…!
Đưa tay ôm ngực thở dốc. Lucy nhanh chóng chạy về phía gầm cầu và
chắc chắn rằng tụi du côn vẫn đang lùng sục mình phía sau. Nhưng vừa lom khom bước vào chân cầu cô đã bị một cánh tay cứng như thép từ phía sau
bất ngờ chụp lấy vai ghì chặt xuống đất, tay kia của gã bịt chặt miệng
cô… Lucy hốt hoảng cố đẩy kẻ trước mặt ra, cô bé không nghĩ là đã có ai
chờ sẵn cô trong đây, phải chăng là người của đám du côn đó. Đúng rồi,
chỉ có thể là bọn chúng mà thôi…
“Thế là hết. Người của tụi nó cũng đã tính đến nước này…”.
Trong bóng tối mờ ảo dưới chân cầu cô nhóc cố giẩy giụa mong thoát khỏi bàn tay cứng ngắc đang giữ chặt lấy mình, nhưng vô ích…
- Gì vậy ? Sao lại là cậu ?
Một giọng nói quen quen cất lên đồng thời cánh tay cứng ngắc cũng từ từ buông cô bé ra. Lucy lồm cồm bò dậy ngạc nhiên. Gầm cầu không tối
lắm nhưng từ ngoài nắng chạy vào nên cô bị hoa mắt, bây giờ đã quen với
bóng râm cô nhóc mới nhận ra trước mặt mình, cậu sao đỏ đang ngó cô trân trân.
-Cậu đang làm gì ở đây thế ? Cậu nhóc lui ra sau ngồi dựa vào chân cầu nhìn cô bé với vẻ thắc mắc.
-Ak… chơi…trốn tìm. Lucy đưa tay gãi gãi đầu và tự nhận thấy sự ngớ
ngẩn trong câu trả lời của mình, nhưng quả thật bây giờ cô không biết
phải giải thích thế nào cho cậu hiểu được. -Còn cậu đang làm gì ở đây
vậy ?
Cậu nhóc sao đỏ ngước lên trời nghĩ ngợi một lát rồi quay sang, bình thản:
- Chơi trốn tìm !
- Hả ? Cô nhóc nghệt mặt nhìn cậu khó hiểu.
Đúng lúc đó…
- THẤY NÓ CHƯA !!!!!!!!
Tiếng quát vang lên khiến cả hai giật mình, và nó đã làm Lucy nhớ lại hoàn cảnh hiện tại…
“Đúng rồi. Mình đang chạy trốn, không có thời gian ở đây tán dóc đâu”
“Xuỵt….”
Cả hai đều quay lại đưa tay lên miệng ra hiệu cho người kia im lặng,
rồi nghiêng đầu, thận trọng nhìn ra đám người ở phía xa bên hàng cây
Ôsaka cạnh bờ sông…
- Tụi em không tìm thấy nó đâu cả, Đại ca!!!! Không biết nó trốn đi đâu mất rồi.
Một thằng nhóc chạy lại phía đám thanh niên đang đứng túm tụm lại bên gốc Ôsaka, tay đứa nào cũng cầm một thanh mã tấu dài sắc lạnh, mắt dáo
dác tìm xung quanh. Nhìn bộ đồng phục có vẻ như tụi này là học sinh
trường bên cạnh. Trường bán công cấp ba nổi tiếng ngang ngửa với học
viện BL, nhưng là về khoản quậy phá và học dốt. Đây là nơi tập trung
đông đảo học sinh cá biệt khắp các trườ