The Soda Pop
Đợi Gió Giao Mùa

Đợi Gió Giao Mùa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325804

Bình chọn: 10.00/10/580 lượt.

vã thì
nhiệm vụ quang vinh cũng hoàn thành, nhưng hậu quả là Lucy đã bị trễ mất hai chuyến xe bus. Tất cả cũng tại hắn-gã sao đỏ chết tiệt…. Thả hồn theo những hàng hoa Ôsaka vàng rực hoa hai bên đường. Lucy ngả người ra sau ghế mơ màng…

Chuyển nhà… chuyển trường… nhận nuôi… bao nhiêu lần lặp đi lặp lại
cái vòng luẩn quẩn này đã khiến cô bé mệt mỏi và chán ngán. Lucy là một
đứa trẻ mồ côi, một gia đình họ hàng xa đã nhận cô về nuôi và giúp cô
vào trường Bell Liberty, đây là một ngôi trường cấp ba quốc tế chủ yếu
dành cho du học sinh theo học. Những học sinh bình thường như Lucy khó
mà bước vào đây được. Nhưng nhờ có quan hệ ngoại giao khá rộng nên chú
Khánh-người nhận nuôi cô bé đã xin cho cô được theo học trường này. Chú
Khánh là nhà báo nổi tiếng, còn vợ chú-dì Thanh là bác sĩ trong một bệnh viện lớn, cả hai người đều có vị trí nổi bật trong thị trấn. Có thể nói được họ nhận về nuôi là một may mắn to lớn của Lucy sau bao nhiêu năm
trời lận đận…

Suốt 5 năm nay, chính Lucy cũng không nhớ mình là đã chuyển nhà bao
nhiêu lần rồi. Bố mẹ mất sớm, người bác trai duy nhất của cô cũng qua
đời, Lucy chỉ có thể dựa dẫm vào những người họ hàng xa bên ngoại, nhưng với gia đình nào cũng chỉ được vài tháng, rốt cuộc thì sau một thời
gian ngắn, những người này cũng vội tìm cách tống khứ cô đi như một thứ
nợ nần gì đáng sợ lắm, Lucy không trách họ, vì cô hiểu rằng không ai tự
nhiên lại muốn nhận nuôi một đứa cháu họ hàng xa, và cũng chẳng ai muốn
vác thêm gánh nặng vào nhà. Suy cho cùng thì những gì mà họ nghĩ cũng
hợp lí, họ còn phải lo cho cuộc sống của họ, gia đình của họ, không
người nào tránh được cái vòng luẩn quẩn của cơm áo gạo tiền, họ không
muốn giữ Lucy ở lại vì họ có lí do của mình. Lucy không thể trách cứ gì
những người đó được, cô bé chỉ có thể ngậm ngùi làm theo sự xếp đặt của
số phận và đặt hi vọng vào những gì còn phía trước…Hi vọng về một ngày
cô có thể dừng chân, sẽ có một nơi chấp nhận cho cô ở lại mãi mãi…Liệu
sẽ có một nơi như vậy không ?

Suốt 5 năm chuyển tới rồi lại rời đi, Lucy thực sự cảm thấy mệt mỏi lắm rồi….

- Cháu gái ơi..!

Có tiếng gọi đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Lucy đưa cô bé trở
về với thực tại, giật mình quay sang, cô thấy có một bà cụ bên cạnh đang nắm tay mình run run…

- Có chuyện gì vậy ạ ? Cô bé tròn mắt ngồi thẳng dậy đỡ tay bà lão.

- Cháu đưa bà xuống trạm được không. Bà say xe nên đi không vững, nhà bà cũng ở gần đây thôi, cháu đưa bà về nhà một chút nhé, cháu gái…

Bà cụ vẫn giữ chặt tay Lucy run rẩy và nhìn cô với đôi mắt khẩn
thiết. Cô bé nhìn ra cửa sổ. Thật may là chỗ này cũng gần nhà, chỉ còn
cách hai trạm chờ. Lucy có thể đi bộ về được. Cô bé từ từ đứng dậy nắm
tay bà cụ và dìu xuống khi xe dừng trạm.

-Được ạ ! Bà đi chậm thôi. Để cháu đỡ bà xuống !

- Cám ơn cháu gái dễ thương. Cháu tốt bụng quá !

Bà cụ nắm chặt lấy tay Lucy và run run bước xuống từng bước chậm
chạp. Nhìn lại bà cụ. Cô bé cảm thấy ngờ ngợ. Hình như cô đã gặp bà ấy ở đâu thì phải…

- Bà ơi ! Nhà bà ở đâu vậy ạ ?

- Ở phía này.

Bà lão đưa tay chỉ về con hẻm có cây Ôsaka trổ hoa vàng rực. Nơi này
gần nhà thờ thiên chúa. Buổi sáng đi học qua đây cô đã thấy mọi người
tập trung rất đông tới cầu nguyện. Nhưng bây giờ đang là xế trưa nên
vắng hoe… Cô bé đỡ bà cụ đi theo hướng dẫn rẽ vào con hẻm nhỏ, nhưng mới đi được một đoạn thì có 6,7 thanh niên ở đâu bước ra vây quanh họ, ngạc nhiên quay lại thì bà cụ bổng tháo tay ra khỏi Lucy lùi về sau nhìn cô
bé cười đểu:

- Dụ mày vào đây dễ thật đó, con nhóc. Cứ tưởng là thông minh, nhưng xem ra mày còn khờ khạo lắm !

Đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì từ đám người trước mặt, một gã đi lại vỗ vai cô bé gằn giọng:

- Con nhóc chết tiệt. Mày còn nhớ tao không ? Mới sáng nay mày còn phá miếng cơm manh áo của tao mà. Đừng nói là quên rồi nhé !

-Ah.. !!! Là mày đấy à ?

Lucy cau mày ngước lên, sau vài giây nhận dạng cô nhóc đã nhớ ra. Gã
này chính là tên du côn móc túi bị Lucy bắt được trên xe bus lúc sáng
đây mà, quay lại nhìn bà lão cười nhạt, bây giờ Lucy cũng nhớ ra bà ta
là ai rồi. Hèn gì cứ thấy quen quen, hóa ra chính là bà lão trên xe bus
đã che cho gã kia hành nghề, bà ta và tên du côn là đồng bọn. Lucy cười
thầm cho sự ngây thơ của mình, không ngờ những người này lại lợi dụng
lòng tốt của cô để dụ cô vào đây trả thù. Đúng là thâm hiểm mà…

Nhìn đám du côn đang vây lấy mình Lucy hơi ái ngại. Vậy là những mẫu
tin cô bé đọc trên báo là đúng sự thật rồi. Có một số người đã lợi dụng
và chăn dắt thanh niên đi bụi để bắt tụi nó móc túi và nộp tiền cho
chúng. Nhưng trong đám người này thì ai là thủ lĩnh ?

“Là bà lão ấy chăng ?”

Lucy nhìn bà ta dò xét, đó là một bà già gian xảo, ánh mắt và thái độ của bà ta lúc này và khi nhờ Lucy giúp đỡ trên xe bus thật là một trời
một vực, khi nãy trông bà ấy hiền từ, nhân hậu bao nhiêu thì bây giờ nét mặt cau có và cái nhìn đểu giả lại kh