
n được bản thân suy nghĩ vẩn vơ. Tốt nhất là đi dạo một lát cho tâm hồn khuây khỏa.
Bờ sông chiều thật vắng vẻ, nhưng đẹp
thơ mộng và yên tĩnh, đây là tất cả những gì mà Lucy mong muốn lúc này.
Một phần bờ sông nối liền với công viên nhỏ. Dưới những tán cây Ôsaka nở hoa vàng rực là những chiếc xích đu và thanh xà đơn nằm rải rác để mọi
người tới tập thể dục vào buổi sáng. Tiến về chiếc xích đu dưới tàn cây
to nhất, cô nhóc ngồi phịch xuống tháo chiếc cặp da vất qua một bên rồi
đong đưa và ngửa mặt lên nhìn trời. Những tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua tán lá cây và dừng lại nhảy múa trong đôi mắt trong mở to của Lucy. Bầu trời hôm nay thật đẹp, trong xanh và lác đác những áng mây trắng, mây
hồng trôi lững lờ, những cơn gió mát rượi từ dòng sông đưa lên thổi nhẹ
mái tóc tơ buông xõa của Lucy ra sau vai, mơn trớn. Cô nhóc cứ thế ngồi
lặng yên hàng giờ thả hồn vào những chùm hoa vàng rực trên đầu…
Mà không hề biết rằng…
Từ phía sau…
Có vài bóng người đang tiến lại gần mình…
-Này ! Cô bé !
Có tiếng ai đó gọi nghe quen quen, Lucy quay đầu lại. Thì đúng là cố nhân thật…
-Sao ngồi buồn thế cô em. Có muốn bọn anh lại chơi cùng không ?
Kẻ đang nói cùng với 6, 7 khuôn mặt mốc meo đang nhe răng cười khả ố,
không ai khác, chính là lũ du côn móc túi đuổi đánh Lucy mấy hôm trước
đây mà. Thật không ngờ công viên này cũng là địa bàn hoạt động của tụi
nó và cũng thật buồn khi trái đất này mang hình tròn khiến cho Lucy cứ
đụng mặt tụi nó suốt như vậy. Lạnh lùng đeo chiếc cặp chéo qua vai, Lucy đứng dậy định chuồn đi thì có hai tên trong bọn chạy ra chặn lại:
-Vẫn chưa chào hỏi nhau câu nào mà. Đi đâu vội thế cô em ?
Tên cầm đầu hai tay đút túi quần chầm chậm đi lại gần Lucy, miệng cười
nhạt, còn ánh mắt thì sắc lẻm như dao. Nhưng biểu hiện của nó lần này
không thể làm cho cô nhóc sợ được. Quay lại nhìn nó, Lucy nói với đôi
mắt mở to bình thản:
-Tụi mày muốn gì ?
-Muốn giải quyết cho xong chuyện hôm trước chứ gì. Hôm đó mày cũng nhanh lắm, nhưng hôm nay thì hết đường chạy rồi con ạ !
-Mày là con trai mà sao thù dai quá vậy ? Lần trước mày đã đánh tao rồi mà, vẫn chưa xí xóa được sao ?
Gã du côn liếc đôi mắt sắc lẻm nhìn Lucy cười đểu và gằn giọng:
-Chưa ! Nhưng yên tâm, xong hôm nay tụi tao sẽ xí xóa cho mày !
-Ha ha !!! Vậy sao ! Lucy nhìn nó cười vui vẻ.
-Đại ca ! Mình làm gì con nhỏ này đây. Một thằng nhóc trong đám liếc đôi mắt một mí vào Lucy và quay sang hỏi ý kiến gã cầm đầu.
-Con nhỏ này cũng xinh ghê ! Đánh nó thì tội cho nó quá !
-Mày mà cũng biết thương hương tiếc ngọc hả Ruồi. Thế tụi mày định xử nó thế nào đây ? Dù nó có xinh thật đó, nhưng tao cũng không thể vì vậy mà bỏ
qua cho nó dễ dàng được.
-Anh Hải ! Mình xé đồ nó đi. Phải trả thù nó vụ dám làm tổn thương danh dự của anh chứ…
-Chỉ xé đồ nó thì nhẹ nhàng quá mày !
-Thì đó chỉ là màn một. Màn hai sẽ là…Hahaha…!
-Hừm ! Lucy nhíu mày cười nhạt nhìn bọn du côn.
Đám du côn vây quanh Lucy nhao nhao lên và nhìn cô bé với ánh mắt cợt
nhã, còn cô nhóc thì vẫn tỉnh bơ đứng yên nghe tụi nó cãi nhau, không có một chút lo lắng sợ hãi gì cả. Sau một lúc om sòm hội ý thì tụi nó cũng thống nhất quyết định.
-Muốn sao cũng được ! kéo nó vào gầm cầu đằng kia rồi làm việc. Cứ lằng nhằng ở đây để người khác thấy thì phiền lắm.
Gã cầm đầu hất hàm về phía gầm cầu ra lệnh cho đám đàn em, lũ du côn cười
cợt tiến về phía Lucy có vẻ khoái trá, hưng phấn lắm. Công viên giờ này
thì vắng hoe, không có lấy một bóng người qua lại. Chỉ có một đám du côn đang vây quanh một cô bé nhỏ nhắn…
Một thảm cảnh sắp diễn ra…
Một cô gái tội nghiệp sắp trở thành nạn nhân…
-Nhóc con ! mày tới số rồi….
Bụppp….!!!!!!!!!!!!
Một cú đấm cực mạnh giáng thẳng vào giữa mặt gã du côn cầm đầu đang tiến
lại định chụp lấy tay Lucy, khiến hắn loạng choạng ngã ra sau…Cả đám trố mắt nhìn. Điều ngạc nhiên là kẻ vừa đấm vào mặt gã lại chính là cô gái
bé bỏng mà bọn nó đang định ăn hiếp. Máu mũi chảy dài, gã du côn ngước
lên nhìn Lucy với vẻ điên cuồng quát lớn:
-Mẹ kiếp ! Con nhãi ranh chết tiệt này. Mày dám đánh tao à ? Mày đúng là chán sống rồi, tụi bây…đập nó đi…đập chết nó cho tao.
Đám đàn em đang ngơ ngác của gã ngay lập tức xông vào tấn công Lucy. Nhưng…
Bốp !!!!
Một cây nhị khúc côn từ trong chiếc cặp Lucy đeo ngang lưng được rút ra,
một đầu của nó bay thẳng vào mặt tên gần nhất đang định tấn công mình,
tên này sau khi lãnh trọn một đòn cũng ôm mặt kêu la thảm thiết…
-Con nhỏ này nhanh nhỉ ! Đánh hội đồng nó đi anh em !!!!!
Tên mắt híp cầm một thanh sắt đặc lao tới vụt mạnh vào vai Lucy, nhưng cô
nhóc đã lộn người ra sau nhanh như một con sóc né được, ngay khi thanh
sắt vừa vụt qua người, cô nhóc lập tức lao lên phang mạnh cây nhị khúc
côn vào gã vừa tấn công khiến hắn không kịp trở tay…