
p đi. Tớ đi về xe bus được rồi !
Lucy lạnh lùng đưa tay lấy chiếc cặp đeo chéo qua vai bước ra ngoài sau cái
liếc xéo sắc lẻm cho kẻ thù, anh bạn Thanh Phong bối rối gọi với theo :
-Lucy !!!!
Ngày hôm sau.
Buổi học cuối tuần diễn ra khá náo nhiệt, cả lớp
11A đang nhao nhao lên chờ xem bảng xếp loại cuối tuần của mình. Những
người dẫn đầu lớp hình như đã là thông lệ. Luôn là lớp trưởng Nhật Dạ,
Thanh Phong rồi đến gã sao đỏ Kei. Nghe đâu họ là bộ ba chơi thân từ
nhỏ, Thanh Phong và Kei còn ở trọ chung thì phải. Lucy không để ý gì đến bảng xếp hạng của lớp cả, cô nhóc đang đưa đôi mắt lơ đãng ngắm nhìn
mấy con bướm trắng đang bay thơ thẩn trên mấy bông hoa ngọc lan cũng
trắng muốt ngoài cửa sổ…
-Hoàng Linh Đan !
Giật mình khi nghe cô chủ nhiệm gọi tên mình, cô nhóc vội ngước lên bục ngơ ngác.
-Hạng 21. Xếp cuối lớp.
Đọc đến đây cô giáo nhìn xuống Lucy có vẻ ái ngại, cô nhóc cũng đỏ bừng
mặt, dù đã đoán trước được kết quả ngay khi vào học, nhưng khi đối diện
với nó, Lucy vẫn cảm thấy có gì đó khó chịu…
-Linh Đan. Em phải
cố gắng lên, lực học của em đang là yếu nhất lớp đó. Cứ học như thế này
thì không ổn đâu. Cô sẽ xếp một bạn trong lớp kèm cho em.
Cô giáo đưa đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ rồi lướt một vòng quanh lớp tìm kiếm nhân tài.
…-Ai được nhỉ ? À ! Để Thiên Di kèm cho Linh Đan nhé. Hình như lớp mình
Thiên Di là một trong những người học khá nhất và cũng rảnh rỗi nhất thì phải. Nhưng mà… Thiên Di đâu rồi…?
Sau khi hài lòng vì quyết
định sáng suốt của mình cô chủ nhiệm mới ngớ người nhìn lại chổ ngồi của Kei. Chiếc ghế trống không. Cậu ta đã biến đi đâu từ đầu giờ sinh hoạt
rồi.
-Thưa cô! Thiên Di bị đau bụng nên Thanh Phong đưa bạn ấy về rồi ạ !
Nhật Dạ đứng dậy trả lời với thái độ vô cùng tự nhiên. Nhưng là khuôn mặt tự nhiên của một kẻ nói dối. Cô nàng này đang bao che cho hai anh bạn trốn học. Bởi thực ra gã sao đỏ đó không có bị đau đớn gì cả. Cậu ta chỉ
viện ra cái lí do bệnh tật để có thể trốn học một cách hợp lệ mà thôi.
Sau khi ra khỏi lớp người ta còn thấy cậu ta và Thanh Phong chạy phăng
phăng ra bãi để xe với trạng thái sung mãn nhất cơ mà. Lucy biết tất cả. Vì cô nhóc ngồi ngay ngoài cửa sổ mà !
-Vậy em thông báo việc này lại cho Thiên Di nhé !
Nghe xong quyết định của cô chủ nhiệm mà Lucy muốn té ngửa. Hết người rồi
hay sao mà cô lại xếp cho hai kẻ oan gia gặp nhau thế không biết. Phải
tìm cách nào để cô thay đổi quyết định thôi, Lucy vẫn còn chưa quên được cú lừa trực nhật oan một tuần cơ mà, Thù cũ còn chưa trả xong, cô ấy
đang tạo cơ hội cho Lucy sao ? Cô nhóc gãi đầu nhăn nhó.
“Chẳng thà tự học một mình còn hơn phải nhờ cái gã đáng ghét đó kèm cặp !”
Nhưng những bức xúc đó không thể ở quá lâu trong đầu Lucy, kết thúc buổi sinh hoạt là cô nhóc cũng quên mất tiêu luôn. Đúng hơn là cô nhóc không muốn quan tâm đến việc đó…
Ngồi trên xe bus về nhà, Lucy cứ lan man
suy nghĩ về những giấc mơ mà mình đã trải qua trong mấy đêm gần đây.
Không hiểu sao từ lúc chuyển đến nơi ở mới, đêm nào hình ảnh của bác
Hoàng Long cũng ẩn hiện trong đầu cô, không lẽ Lucy vẫn chưa thoát được
nỗi ám ảnh trong quá khứ sao ? Dựa hẳn lưng vào sau ghế, Lucy cứ như thế mơ màng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trước kia. Nhớ lại những
buổi sáng hai bác cháu cùng nhau chạy bộ trên bờ biển, nhớ về ngôi nhà
có vườn hoa diên vỹ tím ngát, bức tường gạch đỏ phủ đầy rêu phong…
Lúc còn sống, bác Hoàng Long rất thương Lucy, vì cô bé là đứa cháu duy nhất của bác mà. Trong mắt bác ấy, Lucy luôn là số 1, là cô công chúa bé
bỏng ưa nghịch ngợm cần phải có bác ấy chăm sóc, trông chừng mới được.
Bác Long cũng chính là người trụ cột trong gia đình đã che chở và đem
lại cuộc sống bình yên cho cả hai mẹ con Lucy đến hơi thở cuối cùng của
mình. Quãng thời gian ngắn ngủi đó đối với Lucy mới hạnh phúc làm sao.
Được sống trong căn nhà ấm áp với mẹ, được bác trai yêu thương…Thế mà số phận tàn nhẫn đã cướp đi lần lượt cả hai người thân duy nhất của cô.
Từng người từng người một cứ thế rời xa cô, bây giờ thì chỉ còn lại một
mình Lucy. Thật cô đơn trên cuộc đời mênh mông nhạt nhẽo này. Không ai
thân thích. Không ai thương yêu. Những năm bác và mẹ mới mất, đã có
nhiều lúc Lucy mong muốn mình cũng được đi theo họ, dù không biết rời
khỏi Lucy rồi họ đang ở đâu. Thành mây gió bay đi vô định, thành cát bụi trở về với đất mẹ hay đã trở thành những vì tinh tú dõi theo Lucy bé
bỏng của họ…
Không biết… Lucy chỉ biết rằng họ đã đi về một nơi
xa thật xa và không bao giờ được trở lại gặp cô nữa. Lucy cau mày. Chợt
thấy khóe mắt mình cay cay…
Chiếc xe bus chạy chầm chậm và dừng
lại bên bờ sông, cô bé cũng vội bước ra đi xuống trạm. Vợ chồng chú
Khánh hôm nay đi sinh nhật bạn ở xa, trưa mai mới về nhà. Bây giờ về sớm thì buồn quá. Lucy không muốn giam hãm mình trong nỗi buồn mãi nữa. Ở
trên lớp có bạn bè trò chuyện thì không sao , ở nhà một mình Lucy lại
không thể ngă