
r/>
-Nhanh chứ! Cháu gái kiêm đệ tử ruột của một võ sĩ chuyên nghiệp đương nhiên là phải nhanh rồi !
Gã du côn thứ ba cũng lãnh nguyên một đầu nhị khúc vào ngực, nằm vật xuống không thể kêu la. Lucy nghiêng đầu nhìn đám người đang hùng hổ lao vào
mình với vẻ mặt lạnh lùng, mỉm cười quay cây côn nhị khúc vun vút quanh
người y chang Lý Tiểu Long. Và…
Bốp..Bốp..Bốp…
Lao vụt vào đám du côn quất những phát hết lực không thương tiếc.
Trong hoàn cảnh lúc này, kẻ có vũ khí trong tay là kẻ chiếm lợi thế, nhưng
người có thể sử dụng thành thục vũ khí thì khả năng chiến thắng là 99% . Lũ du côn khờ khạo không hề biết trước được khả năng của Lucy nên đã bị cô phang cho một trận tối tăm mặt mũi. Lúc đầu là chúng muốn lao vào
đánh cô bé. Nhưng một phút sau tình thế đã đảo ngược, chúng bị cô bé lao vào đánh cho tơi tả. sau ba phút hỗn chiến thì cả đám nằm rạp dưới đất, đứa ôm đầu, kẻ ôm bụng, máu đầu, máu mũi chảy dài la hét thảm
thiết…Thật tội nghiệp cho lũ du côn ngây thơ, đây là bài học đắt giá cho chúng khi dám cả gan vuốt đuôi sư tử mà tưởng nhầm là đuôi mèo con. Tụi nó không biết rằng Lucy bình thường là một cô bé hiền lành, tốt bụng và không thích rắc rối, nhưng nếu chọc cô nhóc nổi điên lên rồi thì côn đồ chỉ có nước bái cô là sư phụ…
Ngay từ khi còn nhỏ, ngày nào cô
nhóc cũng chạy theo bác mình tập võ. Với tài năng bẩm sinh của mình, mới 10 tuổi cô đã sử dụng thành thục nhị khúc côn, cộng thêm máu S-bạo lực
có sẵn trong người, đã không đánh nhau thì thôi, chứ đã động tay động
chân rồi thì kẻ thù chỉ có nước nằm một chổ mà rên la. Từ trước đến giờ
cô chưa gặp một đối thủ nào thực sự xứng tầm cả. Huống hồ gì cái đám du
côn nhãi nhép này. Lần trước không đánh nhau với chúng chỉ vì Lucy không muốn gây rối ở nơi mới mà thôi, thế mà bọn này lại không biết điều…
Đây có lẽ cũng chính là bộ mặt thứ hai của Lucy. Không chỉ là một cô nhóc
ngây ngô, tốt bụng mà cô còn là một kẻ khoái bạo lực và đấm đá. Đi về
phía gã cầm đầu mới bị mình phang cho 6,7 phát đang nằm bẹp thổn thức.
Lucy nở một nụ cười nửa miệng mỉa mai:
-Ê ! Thằng nhãi kia !!!!
Lúc nãy tụi mày nói định làm gì tao nhỉ ? sao không “làm đi” mà nằm bẹp
một đống như mấy con gà rù mắc mưa thế kia. Tao thấy nhục thay cho tụi
mày quá !
Gã này tức tối ngóc đầu dậy đưa tay tóm lấy chân Lucy,
nhưng cô nhóc đã lạnh lùng dùng chân kia chẻ thẳng một cước vào mặt gã,
tên này choáng váng ngã vật ra sau, ngất lịm… Mấy tên khác đang nằm la
liệt quanh đó mặt xanh như tàu lá lén nhìn Lucy run rẩy. Giờ thì tụi nó
đã biết mình dại dột như thế nào rồi…
-Chị ơi…tha…tha…cho tụi
em…Một tên nhìn cô bé lắp bắp. Lucy phì cười. Tụi này đúng là hèn, khi
nãy còn hung hăng lắm, mới bị phang cho mấy phát đã xìu hết cả lũ, thật
nhục nhã mà….
- Đồ vô dụng !… Đang lúc tao bực bội, còn tưởng sẽ
có một trận hoành tráng lắm chứ… Nhưng xem ra tụi mày cũng chỉ là một lũ hèn chỉ biết lấy thịt đè người chứ chẳng có khả năng gì cả. Đã biết
mình yếu thì đừng có đi gây chuyện với kẻ khác chứ, tụi mày không có não sao ? hay não tụi mày được nặn bằng đất sét, Hả ? Hả ?…Lucy dùng chân
đạp đạp vào lưng một thằng nhóc trước mặt, thằng nhóc nhăn nhó van xin
rối rít…
-Dạ…Dạ…tụi em biết lỗi rồi…chị ơi… chị tha cho tụi em…
-Hazzz !!!! Đàn ông con trai mà chết nhát vậy sao ? Thất vọng quá.
-Chị ơi…tụi em biết lỗi rồi…từ nay tụi em không dám chọc giận chị nữa đâu.
Thằng nhóc nhìn Lucy mặt xanh như tàu lá, máu mũi lem nhem trên mặt,
nhìn thấy bộ dạng này của nó Lucy cũng hơi động lòng. Chậc ! ai bảo lúc
chị đang buồn các em lại kéo tới gây chuyện làm gì…
-Hừm… Được rồi…Biến đi ! Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa. Nếu không tụi mày sẽ phải hối hận đó!…
Không thèm xử kẻ bại trận nữa, Lucy cười nhạt rồi lạnh lùng quay đi, đôi mắt buồn bã nhìn xa xăm lên bầu trời hoàng hôn đỏ rực…
-Dễ sợ quá ! Đúng là một cô gái dã man mà…
Một giọng nói đột ngột cất lên làm Lucy giật mình. Bên cạnh chiếc xích đu
dưới tán cây lớn, cậu sao đỏ đang ngồi vắt vẻo trên thanh xà đơn đưa tay chống cằm liếc nhìn lũ du côn với vẻ thương xót, rồi quay sang cô nhóc
mỉa mai:
…-Chậc ! Ở trên lớp thấy bạn hiền hiền, cứ tưởng yếu
đuối lắm cơ, hóa ra bạn chỉ đang giả nai thôi, chứ thực chất thì bạn còn lưu manh và tàn bạo hơn đám du côn này gấp bao nhiêu lần, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà…
-Hở ? Giờ mới biết sao ?
Lucy nhìn Kei lạnh lùng rồi cúi xuống nhặt cái cặp da cất cây côn nhị khúc
vào. Suy nghĩ vài giây cô nhóc lại ngước lên, vẻ mặt lúc này đã trở lại
hiền lành, ngây thơ như thường ngày:
…-Thiên Di !
Nghe tiếng gọi, cậu sao đỏ đang xăm xoi lũ du côn xấu số nhìn xuống tò mò.
…-Đừng nói cho ai biết chuyện này nhé !
- Tại sao ?
-Tớ không muốn người khác biết mình đánh nhau.
-Ý tớ là, tại sao tớ phải làm theo lời cậu ?
Kei hỏi lại, ánh mắt vẫn bình thản nhìn Lucy. Cậu đang thắc mắ