
ậu đống ảnh của thằng Thiên
Phong nữa, vậy mà có chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp tớ.
Thiên
Lam đi theo tôi trách móc, tôi vẫn không thay đổi quyết định.
-Chỉ
cần là một cô gái giả làm bạn gái cậu, vậy nhờ Thục Anh cũng được mà.
-Không
được, tớ đã suy nghĩ rất kĩ rồi, chỉ có cậu mới hợp với vai diễn đó.
-Không!
Tôi quay lại nhìn cậu ta hét lớn.-Chuyện gì tớ cũng có thể đồng ý với cậu, kể cả cướp nhà băng và giết người, nhưng chuyện
này thì KHÔNG!
Tôi
nói rồi phăng phăng đi vào phòng khách, bộ dạng gian xảo của Thiên Lam khiến
tôi cảm thấy bất an, tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì, nhưng giác quan thứ
sáu cực kì nhạy cảm của tôi nói với tôi rằng: nếu mày đồng ý giúp cậu ta lần
này, mày chắc chắn sẽ gặp họa. Chưa bao giờ tôi nghi ngờ trực giác của mình nên
tôi tin nếu tôi đồng ý, sắp tới sẽ gặp phải chuyện không tốt đẹp. Tốt nhất là
nên thu hồi đống hình của Thiên Phong rồi nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng khi
đi đến phòng khách, chúng tôi lại thấy một trái bom nổ chậm khác.
-Chào
buổi sáng, Thiên Lam! Kiều Anh ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo lên nhau nhìn
cao sang như một bà hoàng.
Giờ
thì tôi đã hiểu vì sao mà thím Dương kia cảm thấy ưng ý với cô gái này rồi, đơn
giản vì hai người quá giống nhau, xinh đẹp, cao sang… kiêu kì. Hách dịch.
-Lạy
chị, cho em con đường sống với, mới sáng sớm thôi, đừng ám tôi như oan hồn đòi
nợ thế.
-Cậu
nên tập dần đi, tôi sẽ còn xuất hiện trong suốt quãng đời còn lại của cậu. Kiều
Anh hơi ngẩng lên giương ra khuôn mặt diễm lệ, bàn tay mới được làm móng nhẹ
nhàng khẽ đặt lên bờ môi gợi cảm.
Thiên
Lam thở dài ngán ngẫm. Tôi chỉ gật đầu chào lấy lệ để nhận lấy cái lườm lạnh
sương sống của cô gái kia rồi đi đến lấy mấy tấm ảnh. Nhưng rồi tôi giật mình,
đống ảnh chụp của Thiên Phong khi nãy tôi xem xong để lên bàn giờ đã không cánh
mà bay đi đâu mất. Tôi hơi nhíu mày nhớ lại, rõ ràng lúc đó tôi đã để nó lên mặt
bàn, sau đó vào bếp lấy bánh, rồi giành nhau với Thiên lam, chỉ chưa đến 20
phút, vậy mấy tấm hình đã ở đâu? Tôi lo lắng nhìn ngó xung quanh, thậm chí lật
cả mấy cái gối trên sofa lên tìm nhưng vẫn không thấy đâu. Thiên Lam thấy tôi
có biểu hiện kì lạ thì lên tiếng hỏi.
-Cậu
tìm gì vậy Nhật Hạ?
-Mấy
bức hình, rõ ràng khi nãy tớ để trên bàn mà giờ đâu không thấy. Tôi vừa nói vừa
cúi xuống nhìn dưới sàn nhà xem có rơi xuống hay không.
Bất
ngờ, chiếc giày cao gót nhọn hoắt của Kiều Anh giẫm xuống tay tôi, tôi đau điếng
hét lên, cô ả lại giả vờ như vô ý cúi xuống cười gian ác.
-A….xin
lỗi nha! Mấy bức hình đó khi nãy tôi thấy vất bừa bãi trên bàn tưởng là rác nên
đem đi vất hết rồi.
-Nhật
Hạ…không sao chứ?
Thiên
Lam đỡ tôi lên xoa xoa bàn tay đã bị một vết tím bầm trên mu lo lắng, nhưng lúc
này thì tôi không có tâm trạng đâu để lo cho vết thương của mình nữa.
-Những
bức hình của Thiên Phong. Tôi nhào đến nắm chặt lấy vai Kiều Anh tức giận.-Sao
cô lại dám ném mấy tấm hình quý giá đó của tôi? Cô đã ném chúng ở đâu? Nói
mau!!!
-Làm
gì mà gào lên như thần kinh thế? Đúng là đồ quê mùa, chả có tí văn hóa gì hết.
Kiều Anh vẫn làm ra vẻ thanh cao chọc tức tôi, gỡ tay tôi ra rồi hất mặt ra
ngoài cổng.-Khi nãy tôi ném ở thùng rác ngoài kia.
-Nhật
Hạ…
Thiên
Lam gọi với theo khi tôi lao ra ngoài như một con sóc, những tấm hình quý báu của
tôi, không thể để mất chúng được. Nhưng ra đến cổng, lục tung cái thùng rác lên
tôi vẫn không thấy chúng đâu, chính xác thì cái thùng rác cũng trống trơn. Ngay
lúc đó có một bác giúp việc từ ngoài cổng đi vào, tôi vội vàng chạy lại.
-Bác
ơi, bác vừa đi đổ rác phải không?
-Đúng.
Nhìn bộ dạng hớt hãi của tôi, bác gái đó có vẻ ngạc nhiên nên hỏi lại.-Có chuyện
gì hả cháu?
-Dạ…chuyện
rất nghiêm trọng. Tôi đã mất bình tĩnh, nắm lấy tay bác ấy run run.-Có một thứ
rất quan trọng với cháu bị người ta ném vào thùng rác, cháu cần phải lấy lại,
bác làm ơn chỉ cho cháu khi nãy bác đổ rác ở đâu đi.
-Ngoài
hẻm kia.
Không
kịp nói lời cảm ơn đến bác gái giúp việc, tôi phóng vèo ra thùng rác công cộng,
không ngờ vừa mới ra đến ngoài đường tôi đã thấy một cái xe hốt rác to vật vã vừa
mới lấy rác ở mấy cái thùng gần đó chở đi. Tôi vội vã lao theo la hét ỏm tỏi.
-Khoan
đã…khoan đã…Thiên Phong của tôi, mau trả Thiên Phong lại cho tôi!!!!
Tôi
gào rất to, dân chúng trên phố cũng hiếu kì quay lại nhìn tôi đang chạy như
điên đuổi theo cái xe chở rác, thế mà bác tài xế lại không nghe thấy tiếng tôi,
vẫn vô tư đạp ga bỏ lại một mình tôi đứng ngẩn ngơ bên vệ đường. Tôi nhìn theo
chiếc xe đang khuất dần, khóc không ra nước mắt, số tôi thật sự xui đến thế
sao?
Kiều
Anh!!!! tôi vừa đi vừa nghiến răng thầm mắng cô ta, đúng là ả hồ ly khó chịu,
cô ta thích Thiên Lam là chuyện của cô ta, tôi chỉ quan tâm đến Thiên Phong của
tôi thôi, mắc mớ gì mà cô ta lại lôi tôi vào đống rắc rối của cô ta và Thiên
Lam, đã thế còn cố ý gây sự với tôi nữa