
Thiên
Lam…Rốt cuộc là con đang định giở trò gì? Con bé này là ai?
Mẹ
Thiên Lam chỉ tay vào mặt tôi quay sang
tra vấn cậu ấy, Thiên Lam làm bộ dạng cà lơ phất phơ, trả lời lấp lững như muốn
chọc tức mẹ mình.
-À...đặc
biệt hơn một người bạn. Quay sang tôi, cậu ta làm ra vẻ miễn cưỡng giới thiệu.-Nhật
Hạ! Đây là thím Dương…theo như hộ khẩu ghi thì đây là mẹ ruột của tớ.
-Con
nói vậy là sao? Mẹ còn chưa đến 45 tuổi đâu, thím gì mà thím…con với chả
cái…đúng là cái đồ bất hiếu. Thím Dương vừa nói vừa lấy tay phát tới tấp vào đầu
Thiên Lam.
Tôi
nhìn kĩ thím Dương hơn, cô ấy vốn là người phụ nữ đẹp và sang trọng, có lẽ trước
đây đã có rất nhiều người theo đuổi. Rồi tôi nhìn lại chiếc bánh kem đã nát bét
dưới đất tiếc rẻ, chỉ tại Thiên Lam ngu ngốc mà tôi không được ăn nó.
-Thiên
Lam, có phải con muốn chọc cho mẹ tăng huyết áp vào viện thì mới hài lòng
không? Mẹ đã dặn con sáng nay phải qua nhà Kiều Anh đưa nó đi shop, vậy mà con
lại để con bé leo cây ở đây đùa giỡn với
con nhỏ này.
Vừa
nói thím Dương vừa quay sang tôi đang đứng ngẩn ngơ nhìn cái bánh bị hư dưới đất.
điều này khiến thím Dương nhớ lại vệt kem trắng trên vai vội vơ lấy chiếc khăn
giấy trên bàn vội vã lau sạch, sau đó đứng nhìn tôi từ trên xuống dưới một lúc
khá lâu rồi nhíu mày.
-Thiên
Lam, con đừng nói với mẹ con bé này là bạn gái con nhé!
Tôi
giật mình ngước lên định phủ nhận, bạn gái tên ngốc này, đương nhiên là không
phải rồi, thế nhưng Thiên Lam đã nhanh hơn nhảy vào chặn họng tôi.
-Mẹ
có gì không hài lòng sao?
-Đương
nhiên là không hài lòng rồi. Thím Dương nhảy dựng lên như bị ong đốt, hết nhìn
tôi tức giận rồi lại liếc qua Thiên Lam với vẻ tức tối.-Con nghĩ sao mà lại đi
thích con bé quê mùa nghèo khổ này. Trời ơi…coi cái bộ váy nó mặc trên người
kìa, đúng là quê một cục mà, mặt mũi thì tầm thường, tóc tai thì không sữa soạn
gì cả, trên người thì không đeo một món trang sức nào ra vẻ sang trọng. Chúa
ơi!!! Không được, không được, nhìn từ đầu đến chân không có một điểm nào được cả.
Tôi
hơi bất bình với lời nhận xét của thím Dương, nhíu mày, chớp chớp mắt hai cái,
tôi nhìn xuống bộ dạng của mình lúc này. Áo thun trắng, váy caro đen đỏ, nhìn
cũng dễ thương chứ có chỗ nào khó coi đâu mà sao mẹ Thiên Lam chê bai tôi thậm
tệ như vậy. Nhưng không để tôi kịp kinh
ngạc thì thím Dương kia lại tuôn ra một tràng như bắn đại bác.
-Thiên
Lam ơi là Thiên Lam! Con hãy nhìn lại mình đi, rồi nhìn con bé kia đi. Con nghĩ
xem, con trai của mẹ đẹp trai, thông minh, nhà giàu, có tố chất. Nói chung là hội
tụ đủ tất cả ưu điểm của bố mẹ, con là đứa con trai khiến biết bao người con
gái phải mơ ước. Còn con bé đó, vừa quê mùa, vừa tầm thường. Rõ ràng là không xứng
với con một chút nào hết. Chỉ có Kiều Anh là hợp với con thôi.
Tôi
suýt nữa thì ngã nhào xuống đất khi nghe những lời thím Dương nói. Thiên Lam
thì chỉ thở dài đưa tay gãi gãi đầu làm ra vẻ chán nản. Tôi nhìn cậu ta, rồi
nhìn mẹ cậu ta hiểu ra vấn đề. Thì ra sự bất bình thường trong dây thần kinh của
cậu ta là do di truyền từ mẹ.
-Mẹ
à! Thiên Lam nhìn tôi rồi quay sang mẹ mình nở 1 nụ cười bí hiểm.-Đừng vội đánh
giá người khác một cách không khách quan như thế, rồi sẽ đến lúc mẹ coi cô ấy
như là cứu tinh của đời mình thôi.
-Con
đang lảm nhảm gì đó? Thím Dương thô bạo đập một tay vào đầu Thiên Lam ra lệnh.-Mẹ
không cần biết con bé quê mùa đó là ai, mẹ chỉ cần con nghe lời mẹ, muốn tìm hiểu
hay có bạn gái thì cứ tìm hiểu Kiều Anh, ngoài con bé đó ra mẹ sẽ không chấp nhận
bất kì đứa con gái nào khác, nếu con không muốn bị cắt tài khoản và giam lỏng
trong nhà thì nên ngoan ngoãn nghe lời mẹ.
Thiên
Lam nhìn mẹ mình cười, nhưng tôi thấy mắt cậu ấy gian như mắt cáo, rồi cậu ấy khoác
tay lên vai tôi đi ra phòng khách sau khi đã quẳng lại một câu gọn lỏn cho mẹ
mình.
-Con
đã bao giờ cãi lời mẹ đâu, tối nay con sẽ cùng bố mẹ đi ăn với gia đình Kiều Anh.
-Tối
nay cậu chịu đi ăn với gia đình Kiều Anh thật hả? Tôi tò mò quay sang hỏi Thiên
Lam, cậu ta đúng là đứa con ngoan biết vâng lời mẹ. Tôi nghĩ vậy nhưng thực ra
không phải vậy.
-Tối
nay…Thiên Lam cười gian manh đưa tay lên xoa xoa cằm nhìn tôi.-Cậu phải xuất hiện
ở nhà hàng đó giúp tớ cắt đứt rắc rối với đám người kia.
-Giúp
cậu? Tôi mỉm cười dễ thương.-Ý cậu là xuất hiện với tư cách là người yêu của cậu
để phá đám?
-Đúng
vậy! Thiên Lam mỉm cười gật đầu.
-Miễn
đê!
Tôi
nói rồi quay ngoắt đi về phòng khách. Nói tôi đi giả làm người yêu của Thiên
Lam sao? Tôi đâu có điên mà lại đi làm cái chuyện dễ khiến cho Thiên Phong hiểu
lầm như thế. Qua giây phút tiếp xúc ngắn ngủi với mẹ cậu ta khi nãy, tôi có thể
khẳng định trong nhà cậu ta không có ai là bình thường cả. Tốt hơn hết là nên
tránh xa ra một chút kẻo mang họa.
-Nhật
Hạ…Cậu chơi không đẹp chút nào hết, chúng ta có phải là bạn bè hay không? Từ trước
đến nay tớ đã giúp cậu bao nhiêu là việc, còn rửa giúp c