Teya Salat
Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323725

Bình chọn: 8.00/10/372 lượt.

Phong ngủ gật. Bức nào cũng đẹp và cốn hút. Tôi toét miệng cười hạnh phúc ôm đống
ảnh quý giá vào lòng, đây đúng là món quà vô giá, Linh Nga thật quá tốt với
tôi.

-Có cần phải kích động đến mức đó
không?

Thiên
Lam nhíu mày đưa tách cà phê lên miệng. Cũng phải cảm ơn Thiên Lam, nhờ cậu ấy
tối qua chịu khó đi rửa ảnh nên bây giờ tôi mới có trong tay những tấm ảnh quý
giá này.

-Nhật
Hạ, tớ muốn cậu giúp một việc.

-Cậu
cứ nói đi. Chỉ cần không phải là đi giết người và cướp nhà băng thì bất cứ chuyện
gì tớ cũng đồng ý.

Tôi
cười toe toét, vẫn chưa hết vui mừng vì mớ hình của Thiên Phong. Nghe tôi nói vậy,
Thiên Lam rất hài lòng đặt tách café xuống bàn mỉm cười.

-Vậy
thì tốt rồi. Ban đầu tớ còn lo cậu từ chối nữa chứ.

-Nói
đi, cậu muốn tớ giúp gì?

-Cậu
còn nhớ con nhỏ hồ ly tinh đanh đá hôm trước chứ?

-Nhớ!
Rồi sao?

-Nó
đang ám tớ

-Lý
do?

-Nó
là con gái của bạn thân của bố mẹ tớ, vừa là bạn thân vừa là đối tác làm ăn, thế
nên bố mẹ tớ muốn ép gả tớ cho cô ta.

-Cậu
đang đùa tớ hả? Thời này mà vẫn còn ép hôn?

-Đương
nhiên không đến mức ép hôn, chỉ là mẹ tớ và bố mẹ cô ta muốn tớ gần gũi với cô
ta vì suy nghĩ: “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, đợi đến khi cần thiết rồi tiện
thể tổ chức đám cưới luôn, nhưng tớ không chịu được sự đeo bám của cô ta, cậu
phải giúp tớ.

-Thế
cậu muốn tớ giúp thế nào?

-Làm
người yêu của tớ, xuất hiện ở buổi ăn tối họp mặt gia đình tớ và cô ta hôm nay.

-À…Tôi
mỉm cười dịu dàng.-Tớ xin rút lại lời đồng ý hàm hồ khi nãy.

-Không
được! Thiên Lam nhào đến chổ tôi.-Cậu đã đồng ý rồi, không được phép nói hai lời.

-Làm
gì thì làm. Tôi lừ mắt nhìn cậu ta.-Đóng giả người yêu cậu thì tớ xin kiếu. Thực
ra cậu cũng đâu có cần sử dụng cách này đâu, chỉ cần cậu giả vờ đòi tự sát hay
bỏ nhà đi bụi thì bố mẹ cậu phải nhượng bộ thôi mà.

-Hazzz…những
cách đó tớ đã nghĩ đến rồi, nhưng làm như thế thì cực đoan quá. Thứ nhất, tớ
không muốn đem sinh mạng quý giá của mình ra đùa giỡn => tự tử chết thật thì
tính sao? Thứ hai, tớ không thể chịu khổ, chịu đói, chịu khát khi lang thang
ngoài đường =>cách bỏ nhà đi bụi vô dụng, vì vậy chỉ còn cách này thôi.

-Cái
kịch bản cũ mèm này cậu nghĩ là có tác dụng sao? Tôi thở dài.

-Chỉ
cần cậu chịu giúp tớ, tớ chắc chắn sẽ thành công. Thiên Lam nói với tôi có vẻ
chắc chắn.

Tôi
vẫn không có ý định đổi ý nên đứng dậy bỏ vào bếp tìm đồ ăn. Thiên Lam vẫn lẽo
đẽo đi sau lưng tôi thuyết phục làm tôi vô cùng đau đầu. Tôi nhíu mày, nhất quyết
từ chối, giả làm bạn gái Thiên Lam sao? Nếu để cho Thiên Phong biết chuyện này
cậu ấy có thể sẽ hiểu lầm, lúc đó tôi biết phải giải thích với cậu ấy thế nào?

Tôi
mở tủ lạnh ra và phát hiện có một chiếc bánh kem dâu tây ngon tuyệt, không cần
hỏi ý kiến Thiên Lam, tôi đưa tay vào hạnh phúc lôi nó ra, không ngờ Thiên Lam
đã giật lấy dĩa bánh của tôi giơ lên cao đặt điều kiện.

-Cậu
muốn ăn thì phải đồng ý với tớ trước đi đã.

-Tuyệt
đối không! Tôi tiến lại gần cậu ta, bẻ tay rắc rắc chuẩn bị động thủ.-Mau đưa
cho tớ chiếc bánh!

-Cậu
không chịu giúp tớ thì đừng hòng.

Thiên
Lam vừa nói vưa chạy loăng quăng khắp nhà, tôi cũng hùng hổ đuổi theo cậu ta lấy
lại đồ ăn, khổ nỗi nhà Thiên Lam rộng quá, lại có nhiều chướng ngại vật nên gần
nửa tiếng mà tôi vẫn chưa tóm được cậu ấy.

-Đừng
cố gắng nữa Nhật Hạ! Chỉ cần cậu đồng ý, tớ sẽ đưa nó cho cậu.

Thấy
tôi đứng thở dốc vì mệt, Thiên Lam cười đểu cầm chiếc bánh đưa đến huơ huơ trước
mặt tôi dụ dỗ, ngay lập tức tôi nhào lên tóm lấy tay cậu ta. Nhưng vì vội vã
quá tôi không để ý nên bị vấp phải chiếc ghế ngã nhào về phía trước, Thiên Lam
vội lao đến đỡ tôi, chiếc bánh trên tay cậu ấy trượt qua tay tôi bị hất văng ra
cửa.

-Chúa
ơi!! Cái gì thế này???

Một
giọng nói the thé vang lên, hai đứa tôi giật mình lỡ đà ngã xuống đất, tôi nằm
đè lên người Thiên Lam trong tư thế cực kì khó coi. Thiên Lam đầu bị va xuống
sàn u lên một cục, cậu ta nhăn nhó đưa tay lên xoa xoa, tay kia tiện thể ôm chặt
lấy tôi đang nằm trên người. Tôi giật mình, còn chưa kịp đấm cho cậu ta một cái
để đứng lên thì cái giọng the thé kia lại vang lên.

-Thiên
Lam…hai đứa…hai đứa đang làm gì thế?

Một
người phụ nữ tóc uốn lọn, khoảng tầm 40 tuổi, trên người mặc chiếc đầm xanh đen
quý phái đã bị nhuộm trắng một bên vai bởi vệt bánh kem đang đứng trước mặt
chúng tôi nghiến răng kèn kẹt.

-Mẹ…Mẹ
về sớm thế? Thiên Lam ngước mắt lên nhìn người phụ nữ đó, vẫn một tay ôm tôi
trong lòng một tay đưa lên xoa xoa đầu.

Mẹ
Thiên Lam? Tôi ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt tò mò.

-Mẹ…mẹ…cái
gì? Cô bé kia, đứng lên mau, hai đứa thật khó coi quá! Người phụ nữ mà tôi mới
được biết là mẹ Thiên Lam vừa nhăn nhó vừa nắm cổ tay tôi lôi dậy, nhờ vậy mà
tôi mới có thể dễ dàng thoát khỏi cánh tay cứng ngắc của Thiên Lam để đứng lên.

-