Đất Rừng Phương Nam

Đất Rừng Phương Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323252

Bình chọn: 7.00/10/325 lượt.

vế là
cùng, chứ kỳ đà gì mà to bằng con cá sấu vậy?" Không biết đó là lời phản đối lại người vừa cất tiếng cười, hay lời phản đối lại ý kiến của thầy
giáo Bảy. Thầy giáo Bảy mỉm cười. Nụ cười độ lượng không tỏ ra có chút
gì khó chịu, mà còn làm tăng thêm vẻ đôn hậu trên gương mặt hiền lành.
Thầy ngắm nghía con vật một lúc nữa, rồi thong thả nói:

- Con kỳ đà này to thật! Hồi năm 1942, lúc tôi còn dạy học ở xã Đốc
Vàng thuộc Đồng Tháp Mười, bà con cũng có đâm chết một con, đo dài ba
mét sáu. Con này là con thứ hai mà tôi được thấy tận mắt đấy...

- Ăn thịt được chứ, thầy Bảy?

Một người đứng phía sau hỏi với vào.

- Ăn thịt được. Giống kỳ đà thôi!

Thầy giáo Bảy lại gật gù, nhấc mục kỉnh lên.

- Con này là con thứ hai mà tôi được thấy đấy. Như vậy là hiếm lắm.
Có thể nó sinh sống ở một vùng nào khác, nhờ một điều kiện ngẫu nhiên
nào đó, bị bão tố giạt đi, bám trên một khúc gỗ trôi qua biển chẳng hạn, mà nó lạc tới đây.

- Im để nghe thầy Bảy nói, làm gì mà ồn ào vậy?

- Nói tiếp đi, thầy Bảy!

Chờ cho mọi người lắng xuống, thầy giáo Bảy mới nghiêm sắc mặt, bảo:

- Thời tiền sử, có những con vật to lớn khủng khiếp, có loại có sức
nặng đến bốn năm mươi tấn, nhưng ngày nay đều đã bị hủy diệt cả. Trong
điều kiện thích nghi nào đó thì chúng mới có thể sống được. Sự thay đổi
khí hậu trên vỏ quả đất nguội dần đã làm biến mất nhiều loại sinh vật và thực vật mà ngày nay người ta chỉ còn tìm ra được những bộ xương hay
dấu vết đã hóa thạch đào được dưới nhiều tầng đất sâu...

Nhiều tiếng xì xào bắt đầu nghe lâm râm chung quanh. Dường như những
danh từ xa lạ từ miệng thầy giáo Bảy nói ra, những chuyện vỏ quả đất,
xương hóa thạch xa xôi mà sự hiểu biết của họ còn lâu lắm mới có thể với tới, khiến họ không còn tập trung chú ý nghe thầy nói nữa. Nhưng chắc
chắn là mọi người đều thán phục thầy giáo Bảy, và nhiều người bắt đầu
chêm vào đôi ba câu gì đó, tỏ ra mình cũng có ít nhiều chỗ lĩnh hội được ý nghĩa của lời thầy giáo nói, gây nên một sự mất trật tự rất thỏa
thuê, không người nào phản đối người nào cả. Khi mọi người sắp sửa xả
thịt con kỳ đà khổng lồ, thầy giáo Bảy tháo mục kỉnh ra, mặt đăm chiêu
hồi lâu, nói với những người còn ngong ngóng đứng chung quanh:

- Bất cứ chúng nó từ đâu tới, hung hăng đến thế nào, nếu bà con ta
đều đồng tâm nhất trí thì chúng ta có thể diệt trừ được chúng cả. Sá gì
con quái vật này!

Tôi biết thầy giáo Bảy muốn ám chỉ đế quốc xâm lược. Hình như thầy
còn toan nói điều gì nữa thì phải. Nhưng mấy tiếng kêu bất thình lình từ chỗ bờ sông vọng tới khiến thầy quay mặt trông ra và thôi không nói
nữa. "Tiếng ai mà the thé như tiếng dì Tư Béo?" Tôi vội ngóng cổ lên
nhìn. Quả đúng là dì Tư Béo thật!

- Một trăm đồng cái mật con kỳ đà, tôi mua đây. Hai trăm đồng cái mật, tôi mua đây. Để cái mật cho tôi!

Dì Tư Béo vẫn béo tròn béo trục như trước, tay trái cầm tờ giấy bạc
con voi đỏ giơ cao lên, miệng vừa gào, chân vừa lạch bà lạch bạch chạy
về phía chúng tôi, tay phải vừa lần túi mở kim băng rút ra một tờ giấy
bạc nữa, hai tay xòe cao hai tờ giấy bạc phẩy lia phẩy lịa như sợ ai mua cướp cái mật trước. Tôi vội chạy ra, kêu lên:

- Dì Tư mới tới đó hả? Dì ở đâu tới đây?

Dì Tư Béo "ơ" một tiếng, toét mồm cười, bàn tay cầm tờ giấy bạc bóng
mỡ đập vào vai tôi một cái khiến tôi suýt ngã. Bà ta gật đầu lia lịa,
như ra ý bảo: “Chờ đấy, chốc sau hẵng nói chuyện", rồi vội vã chen lách
mọi người bước vào trong. Thằng Cò nãy giờ vẫn theo dõi tôi, nó kéo tay
tôi hỏi:

- Dì mày đó hả?

- Ờ... Nhưng mà không phải dì. Bà chủ quán rượu ở chợ Ngã Ba Kênh, mày không nhớ à? Hồi trước tao làm hầu bàn ở đấy mà!

Thằng Cò ngó chằm chằm vào mặt tôi, buông thõng một câu:

- Thôi, về. Có ghe vải đậu đằng kia. Mình đi lại đó mua dầu lửa rồi về. Má trông lắm đấy.

Tôi ngần ngừ:

- Mày không ở coi xả thịt con kỳ đà à?

- Coi làm quái gì! Về ăn cơm, trưa này còn đi rừng cho kịp.

Dì Tư Béo quay ra tìm tôi, mặt tiu nghỉu:

- An, cháu có quen ai trong này không?

- Làm chi vậy, dì?

- Hỏi mua giùm tao cái mật đi. Tao nói mãi mà họ không chịu bán!

- Như vậy là họ không bán đâu!

Bà chủ quán rượu thở ra một hơi dài nặng nề, chậc lưỡi tiếc mãi. Thảo nào ngày trước có lần lão Ba Ngù bảo tôi: "Bà phệ của mày lưng mật đấy. Lúc nào cũng tìm mật tọng vào bụng. Bả là bà chúa nhát sợ tàu bay mà!". Tôi hỏi thăm dì có khỏe không, lâu nay dì ở đâu... Nhưng bà ta chỉ ừ ào đáp qua loa. Thất vọng vì không mua được cái mật con kỳ đà hiếm có này
đã làm rơi rụng hết mọi tươi vui của bà ta khi gặp lại tôi ban nãy.

- Bây giờ mày ở đây à? Có khá không?

Giọng xởi lởi của bà ta bỗng trở lại nhanh chóng, và trên gương mặt phì phị buồn thiu hé mở một nét cười.

- Thôi, đi với dì đi, An ạ! ở với dì, cháu sẽ chẳng đến nỗi nào đâu...

- Cháu có ba má ở đây rồi! -Tôi cười cười, đáp.


Snack's 1967