pacman, rainbows, and roller s
Đã Có Tôi Bên Em

Đã Có Tôi Bên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329971

Bình chọn: 8.00/10/997 lượt.

g.

- Được rồi anh đưa em về._Hạo Minh không có ý muốn làm khó cô, cô đã đồng ý gặp mặt cũng đã tốt lắm rồi.

- Không cần, em đi taxi thì được rồi. Em nghĩ Tử Phong sắp về rồi hai người cũng không cần chạm mặt nhau.

Hạo Minh mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô rõ ràng không muốn cậu ta cùng một chỗ nên mới nói như vậy. Cậu ta còn mặt dày gượng ép có lẽ quá khó xử rồi.

- Vậy được, anh gọi xe cho em._Hạo Minh thở dài bất đắc dĩ đồng ý.

Hai người cũng rời khỏi quán, Hạo Minh gọi xe cho Thiên Tư. Cậu ta đứng đó nhìn cô khuất bóng trong xe cho đến khi chiếc xe chỉ còn một chấm nhỏ mới trở lại xe mình. Hạo Minh cứ như vậy ngây ngẩn ngồi trong xe một lúc lâu nghĩ về những lời Thiên Tư vừa nói, lại nghĩ đến Hạnh Nghi không biết hiện tại cô ra sao rồi?

-----------------------------------------

Thiên Tư vào trong xe ngồi chưa được bao lâu đã nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Thấy tên người gọi Thiên Tư khẽ cong môi cười.

- Anh Tử Phong! Anh về rồi sao?

- Vẫn chưa. Anh có việc nhiều có lẽ hôm nay đến tối mới về được, em ở nhà một mình có sinh nhàm chán không? Nếu chán hay là gọi tài xế chở ra ngoài một chút.

Thiên Tư nghe anh hỏi mà có chút mất tự nhiên, hiện tại cô cũng không ở nhà biết nói làm sao với anh bây giờ. Nói dối thì quá tàn nhẫn mà nói thật chỉ sợ anh nổi giận.

- Em…em hiện tại đang ở ngoài._Thiên Tư chọn nói thật.

- Em ở ngoài? Đi với ai?_giọng Tử Phong rõ ràng khẩn trương hơn trước.

- Em vừa mới…gặp anh Hạo Minh muốn biết tin của Thiên Trầm.

Cô dù sợ anh nổi giận nhưng cũng không muốn nói dối. Dù sao cô cũng không có làm chuyện mờ ám, dù cô đi gặp một người từng thích mình có hơi kì quái một chút nhưng là bất đắc dĩ.

- Gặp Hạo Minh? Em… sao không nói với anh? Thật không biết có thể gặp nguy hiểm sao?_Tử Phong nghe đến cái tên này mà sắc mặt đen một mảng, giọng nói cũng cứng rắn hơn dọa Thiên Tư bên kia đầu dây da đầu tê buốt.

Anh vừa giận vừa lo lắng. Cô cư nhiên đi ra ngoài với Hạo Minh mà không nói với anh. Thậm chí gặp rồi cũng không nói nếu anh không gọi điện thoại sợ cô buồn chán có phải cô đã giấu luôn hay không?

- Anh không cần lo em tự biết bảo vệ bản thân. Hơn nữa hiện tại em là ngồi taxi. Anh…nổi giận như vậy không phải ghen đi!_Thiên Tư lè lưỡi một cái nửa thật nửa đùa trêu anh.

Tử Phong nghe cô nói mà nghẹn họng, anh là vì cái gì tức giận đây? Chỉ đơn giản lo lắng cho an toàn của cô thôi sao? Anh nhíu mày một cái, đem cái gọi là có chút lung túng kia dẹp sang một bên.

- Em…thôi không nói nữa tóm lại em làm anh lo lắng, em về đến nhà an toàn thì gọi cho anh.

- Em biết rồi, tạm biệt.

Chỉ nghe bên kia đầu dây đáp lại, Thiên Tư liền tắt điện thoại, môi lại không tự chủ nở nụ cười. Cô đang nghĩ anh ghen lên sẽ trông như thế nào? Là giống như lúc nhỏ mấy ngày không cùng cô nói chuyện sao?

Mà Tử Phong hiện tại lại thở dài một cái, anh cũng không nhỏ mọn đến mức cô ra ngoài gặp ai cũng phải tra hỏi. Chỉ là hiện tại tình hình có hơi đặc thù nên không muốn cô ra ngoài mà không có người bảo vệ. Lại nói lúc nãy anh là thật sự tức giận việc cô lén lút gặp Hạo Minh. Càng nghĩ càng không yên tâm anh vẫn nghĩ là nên về nhà một chuyến.

Thiên Tư một hồi để ý mới thấy, chiếc xe cũng không có chạy theo hướng cô yêu cầu. Đường này căn bản không phải về nhà Tử Phong. Thiên Tư vội vàng nhắc nhở.

- Xin lỗi bác tài hình như sai đường rồi.

Người tài xế đội mũ sụp xuống không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị. Người này nhìn qua kính hậu khẽ đáp.

- Không sai đâu cô, sắp đến rồi!

- Không phải đường này, tôi muốn xuống mau dừng xe._Thiên Tư luống cuống muốn nhảy khỏi xe.

Phải, trong tình trạng này cô thật muốn nhảy khỏi xe. Vừa nghe thanh âm sắc bén lạnh lùng kia cô cảm thấy mình bị lọt vào bẫy mà không biết. Cô thật sự đổ mồ hôi lạnh đầy tay. Tay muốn nhấn điện thoại lại lung túng nhấn mấy lần đều không được.

- Cô dám gọi người liền chờ nhặt xác em gái._thanh âm sắc bén, uy hiếp lại lần nữa vang lên.

Thiên Tư vì nghe được câu này mà sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy điện thoại cũng theo đà rớt xuống dưới chân đánh bốp. Thiên Tư vội vàng đưa tay muốn nhặt lên nhưng lại bị người kia ngăn chặn.

- Không được nhặt.

- Ông, ông là ai sao lại biết tin em gái tôi?_giọng Thiên Tư run rẩy, thà đe dọa mạng bản thân cô, cô cũng không sợ bằng lấy mạng người thân ra uy hiếp.

Lần trước chỉ là Tiểu Kì bị đe dọa cô xuýt nữa muốn ngất đừng nói đến lần này là em gái cô.

- Cô không cần biết chỉ cần im lặng ngồi yên đợi đến nơi thì được rồi.

- Ông là Hạo Minh phái đến?_Thiên Tư trừng trừng nhìn bóng lưng người tài xế.

Mà người tài xế nhìn cô chỉ khẽ nhếch môi, đôi mắt hiện ra một tia ngoan độc. Nhưng tuyệt một lời cũng không tiết lộ cho cô biết. Thiên Tư thì lại cho rằng đây là một sự thừa nhận. Cô giống như bừng tỉnh lại cảm thấy bản thân ngu ngốc tin lời Hạo Minh. Đáng lẽ cô nên biết sớm muộn Hạo Minh cũng sẽ đứng về phía ba của mình kia mà. Cô không muốn tin là Hạo Minh bày ra trò này nhưng có phải quá mức trùng hợp hay không? Thiên Tư âm thầm cười