
nh. Không may, lúc cô ngoái đầu lại cũng là lúc cô
đâm sầm vào một người khác.
"OW! Mắt để đâu đấy hả! Con nhóc!"
Người kia kêu lên, có vẻ tức giận vì cú va chạm hất đổ đến nửa lon nước
lên cái áo sơmi hàng hiệu của anh chàng. Hắn xô Byul ngã quỳ trên vỉa
hè. "Mày làm hỏng hết cái áo của tao rồi! Mày phải đền đấy!"
"Có chuyện gì ở đây thế nhỉ?" HoYoung vừa đi chậm lại vừa hỏi.
Tên con trai kia ngẩng lên nhìn và nhận ra gương mặt danh bất hư truyền của HoYoung. "À...không...không...là cô gái này..."
"Đỡ cô ấy lên." HoYoung ra lệnh cho tên kia. Hắn gật đầu rối rít và
cuống cuồng đỡ Byul đứng lên. Byul trố mắt nhìn HoYoung, một gương mặt
hòan tòan xa lạ với cô.
"Giờ thì xin lỗi cô ấy đi. Mày đối xử với con gái thế à?"
"Tôi... toi xin lỗi! Xin tha lỗi cho tôi!" Tên con trai kia vừa nói vừa chạy bán sống bán chết.
"Cô không sao chứ?" HoYoung hỏi cô.
"Có phải anh đi theo tôi không?" Byul lạnh nhạt, bỏ qua nhiệt tình của HoYoung.
"À...vâng?"
"Tại sao? Anh là ai? Và tại sao lại theo dõi tôi và Fany?"
"Này này, bình tĩnh nào. Tên tôi là HoYoung, đàn em của anh Joon. Cô biết không. Hội G.O.D đó?"
"Cái tên đó có nghĩa là gì? Guys of Dorkiness (Mấy thằng ngu) à!?" Byul đốp chát.
"Nghe này, cô bé. Là tôi đang theo dõi cái anh chàng bạn cô thôi. Joon
không tin mấy người Mỹ, nên bắt tôi phải theo sát hắn để quan sát. Thế
thôi."
"Vậy tại sao lại chạy theo tôi?"
"À... thì tại cái anh
chàng Fany đó biến mất nhanh quá, loáng cái là chẳng thấy đâu nữa. Thế
nên tôi chạy theo cô, hy vọng cô sẽ đến chỗ anh ta."
"Tôi không
biết gì đâu. Mà anh về bảo với cái anh Joon đấy và cái nhóm "Mấy thằng
ngu" của anh là bỏ cái trò theo dõi người khác đi. Đồ hư hỏng."
"Hư hỏng?" HoYoung kêu lên. "Sao tự nhiên tôi lại thành đồ hư hỏng?" Byul
quay lưng bước đi nhưng không dứt khỏi được HoYoung, hắn nằng nặc đòi
biết thêm về Fany.
Cách đó một đoạn khá xa. Nicolas búng đầu thuốc
lá xuống đất và lấy chân di lên. Hắn nhếch mép cười và thủng thẳng bỏ
đi, để lại sau lưng hai kẻ còn đang mãi tranh cãi khá ồn áo.
Sự xuất hiện của HoYoung vô tình đã cứu Byul thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Một buổi sáng đẹp trời. Dường như Chúa đã ban tặng cho chúng tôi món
quà của người bằng cách xua mưa đi và đồng thời cũng xua đi những nổi
buồn bằng những cơn gió mùa hè giữa mùa đông khắt nghiệt. Tôi cảm thấy
ấm áp. Tôi không rõ mình thấy ấm áp vì thời tiết thay đổi hay vì tôi
đang nằm ép vào bên Noeul. Mà thực sự tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Đơn
giản là tôi thấy thật dễ chịu.
Noeul và tôi đã lăn ra ngủ trên bãi cỏ, ngay sát vạch nước. Và tôi là người tỉnh dậy sau.
"Chào buổi sáng." Noeul mỉm cười.
"A... chào." Tôi trả lời. "Anh ngủ ngon không?"
"Ừ. Có. Rất ngon."
Chúng tôi nằm đó lười biếng một chút. Tôi không rõ Noeul liệu có phải
đi làm sớm không, nhưng trông anh chẳng có vẻ gì vội vã phải đi về cả.
Tôi thì dĩ nhiên là chẳng có gì làm rồi. Chúng tôi nằm đó, như thể trên
đời chẳng có gì làm chúng tôi phải bận lòng. Tất cả những lo toan dường
như tan biến, chảy xuống mặt đất và chìm sâu trong lòng Trái Đất. Tôi
muốn... được sống ở một nơi như thế này.
Anh bắt đầu khẽ ngân nga
một giai điệu quen thuộc trong lúc nằm ngửa nhìn lên những áng mây. Tôi
nhắm mắt lại, và tưởng tượng ra cảnh tượng mà bài hát vẽ lên.
I
know your eyes in the morning sun... I feel you touch me in the pouring
rain.. and the moment that you wander far from me, I wanna feel you in
my arms again...
"Ki, anh nghĩ ra rồi. Đi nào. Đứng lên đi." Noeul đột ngột đứng lên và kéo tay tôi.
"Noeul! Em thấy rất thoải mái ở đây." Tôi bướng bỉnh trả lời.
Anh mỉm cười và tiếp tục kéo ống tay áo tôi cho tới khi tôi chịu thua anh.
Anh phủi những lá cỏ bám vào vai tôi và kéo tay tôi đi về hướng thành
phố.
"Nouel! Anh định làm gì vậy? Chúng ta đang đi đâu?" Tôi hỏi.
Anh tảng lờ như không nghe thấy tôi hỏi, và bắt đầu tự hát khe khẽ "Và
em đến với anh cùng với những cơn gió nhẹ ban hè... giữ lòng anh ấm
áp..."
"Nào nào Nouel. Anh phải trả lời em."
"...và em sẽ làm cho anh hiểu..."
"Nouel!"
"Ki". Anh quay người tôi ra phía trước anh, đặt tay lên hai vai tôi. "Chạy trốn. Em hãy đi với anh một thời gian ngắn."
"Gì cơ?"
"Đi với anh. Anh chưa được đi hết Hàn Quốc. Và anh chắc chắn là em cũng chưa đi."
"Gì cơ, Nouel...?"
"Chúng ta cần phải nghỉ ngơi, sau tất cả những chuyện này. Chúng ta cần đi khỏi thành phố. Anh nghĩ chúng ta cần dành thời gian cho chính
mình... và ai mà biết được. Đi đây đó có khi lại giúp anh phục hồi trí
nhớ."
"Em..."
"Anh không nói đùa đâu, Ki. Anh thực sự muốn
mình làm chuyện này. Anh biết nghe có vẻ điên rồ, nhưng anh đã nghĩ về
nó suốt buổi sáng hôm nay, và cảm thấy rất chắc chắn.