
/>
Tôi không
biết cái gì đang điều khiển tôi. Tôi không biết tại sao mình lại nói với anh những câu đó. Tôi để cho anh kéo tôi lại gần bên anh. Và để cho hai cánh tay rắn chắc của anh choàng qua vai tôi, ôm ghì lấy tôi.
"Anh hứa." Anh thì thầm vào tai tôi.
Chúng tôi cứ đứng đó, khá lâu. Tôi để cho anh ôm tôi trong lúc tôi kiểm điểm lại cảm xúc của mình. Đã lâu lắm rồi tôi không có cái cảm giác như thế này. Tôi cảm thấy an toàn tuyệt đối trong vòng tay của Noeul.
"Giờ thì sao?" Anh hỏi.
Thành thật mà nói là tôi không biết. Nhưng tôi biết chắc một điều...
Noeul không phải là Bi.
Khi đã nhận thức được điều này, tôi không ngăn được mình bật khóc. Thấy tôi khóc, anh càng ôm chặt hơn. Tôi nghĩ anh không hiểu là tại sao tôi
lại khóc đâu, nhưng cũng không sao. Vì đây sẽ lần cuối cùng tôi khóc cho Bi.
Và tôi vòng tay ôm lại anh.
Byul hút trà trân châu xoàn xoạc bằng cái ống hút to đùng. Sau khi
nhồm nhoàm nhai hết đốn ghạt trân châu, cô ợ lên một tiếng rõ to làm đôi trai gái ngồi bàn bên sợ chết khiếp quay mặt đi. Fany ngồi đối diện với cô với miếng sandwich chưa hề đụng vào. Anh bắt gặp những ánh mắt nhìn
họ kỳ quái. Một vài tốp con gái bắt đầu nhìn chằm chằm về phía hai
người, xì xào bàn tán.
"Rõ ràng là em đứt mất dây thần kinh xấu
hổ!" Fany nói với Byul. Nhưng thật ra anh lại rất ấn tượng với sự tự tin của cô. Và anh đã hình dung ra nếu mẹ Byul thuộc tuýp phụ nữ truyền
thống thì hẳn bà đã cho Byul vài trận dừ đòn vì cái tội quá ư là "tự
nhiên" nơi công cộng thế này.
"Này, anh. Ợ hơi là một cách thể hiện sự "ngon miệng" đấy! Chưa kể trà trân châu đúng là ngon đã đời!" Byul
giải thích, kèm thêm một tiếng ợ nữa.
"Biết rồi!"
"Này, không
phải là có ý khen anh đâu đấy nhé," Byul đột ngột chuyển chủ đề, "Nhưng
kể ra trông anh cũng được, chắc là đào hoa lắm đấy nhỉ." Hỏi xong Byul
quay mặt nhìn ra chỗ khác, miệng vẫn cắn ống hút, mắt ngó lơ. Cũng là
một cách để cô "thăm dò" xem Fany đã có bao nhiêu mối tình vắt vai. Vả
lại, nãy giờ, trong quán này, có mù cũng không thể không nhận ra có bao
nhận ra anh thu hút nhiều ánh mắt của nhiều cô gái trẻ đến thế nào.
Fany đang uống nước, nghe xong câu hỏi của Byul tí nữa sặc. Một lần nữa anh ngỡ ngàng trước sự tự tin thẳng tuột của cô gái đang ngồi trước mặt mình. "Ôi, ước gì anh được như thế nhỉ!" Anh đưa lon coca lên nhấp thêm một ngụm, hiểu rằng, với một cô gái thẳng thắn thì mình chẳng còn lựa
chọn nào khác ngoài việc... cũng thẳn g thắn. "Anh chưa từng có bạn
gái."
Đến lượt Byul trợn mắt. Đây rõ ràng là một câu trả lời ngoài mong đợi của cô.
"Sao nào. Anh nói thật đấy. Đừng có thế chứ! Không tin à?" Fany nhe răng ra cười.
"Không phải là không tin... chỉ là... không tin được!" Byul lại ngó lơ ra chỗ khác.
"Ừ thì cũng không phải là anh chưa từng yêu ai... hay chưa từng hôn một cô gái.. chỉ là, chắc anh không may mắn lắm trong chuyện tình cảm..."
"Kaka."
"Haha! Đáng ra anh không nên nói với em. Giờ thì chắc em nghĩ anh là
một kẻ thua cuộc..." Nhưng trong giọng cười của anh, Byul cảm thấy như
có một chút gì chua chát, đã đến lúc cô nên dừng lại. Cô quay ra nhìn
anh với một cái nhìn em-tin-rồi.
"Dù sao, cũng đừng mang chuyện đó ra rêu rao nhé. Chẳng phải chuyện gì hay ho." Anh nói thêm.
"Thế thì kể với em làm gì?" Byul hỏi.
Fany nhún vai và ngoạm thêm một miếng bánh trước khi trả lời. "Chẳng
biết nữa. Thấy nói chuyện với em cũng có vẻ thoải mái." Anh dám chắc câu nói của anh đã có tác động gì đối với cô, vì ngay lập tức cái thái độ
phấn khích từ nãy đến giờ của cô bốc hơi. Anh không nhớ là mình có nói
gì không phải không, nên cũng chỉ im lặng.
"Vậy..." Byul cố gắng
phá vỡ sự im lặng đầy bối rối. "Cho em tò mò tí. Sao anh lại nghĩ mình
thiếu may mắn trong chuyện tình cảm? Chỗ anh sống có nhiều cô gái Hàn
Quốc không?"
"Cũng chẳng biết nữa. Nhưng người con gái anh thích
gần đây nhất thì không phải người Hàn Quốc." Fany trả l ời trong lúc
nhồm nhoàm nhai nốt miếng bánh.
"Eh? Sao lại thế?"
"Ngoại trừ
những cô gái như em ra, đương nhiên, thì anh thấy hầu hết con gái Hàn
Quốc đều theo khuôn mẫu quá. Anh chẳng biết khẩu vị bọn con trai ở đây
thế nào, chứ với anh thì như vậy thật là chán ngắt."
Byul không
hiểu lắm anh có ý gì khi nói "những cô gái như em", nhưng cô hiểu anh
không có ý xấu, nếu không muốn nói là nghe còn hơi giống một lời khen.
Và Byul chợt nhận ra, Fany có đầu óc khá cởi mở, một người sẵn sàng bỏ
qua lớp mặt nạ bên ngoài để tìm kiếm con người thật giấu bên trong lớp
mặt nạ đó. Thật ra, Fany rất giống với... Hikaru.
"Thế cô gái đó là người dân tộc gì?" Byul hỏi, có chút chọc ghẹo.
"Người Nhật." Anh trả lời không chần chừ.
Byul chợt nhớ lại Hikaru đã kể cho cô nghe chuyện Hikaru và Fany thân
thiết với nhau chứng nào. Và cô đã từng kết luận là do hai người đã lơn
lên cùng