
Ki, anh không chấp nhận câu trả lời "không" bởi vì anh..." tôi đặt một ngón tay lên miệng
anh.
"Em chỉ định nói với anh là, tên thật của em là Hikaru..." tôi cuối cùng cũng nói cho anh biết.
Anh cười lớn. "Vậy... nàng Hikaru... cô bé mang cái tên đẹp đẽ," anh nói, "em có đồng ý đi cùng anh không?"
Ngay khi về đến nhà, chúng tôi sắp đồ và dọn dẹp nhà cửa gọn gàng trước khi đi. Rõ ràng là Nouel đã dự phòng một ít tiền để dùng vào những lúc
như thế này.
"Anh đã định đi như thế này từ trước rồi hay sao?" Tôi thắc mắc.
"Không, anh chỉ có cảm giác rằng sẽ có lúc cần dùng đến tiền tiết kiệm
thôi." Anh trả lời, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. "Sẵn sàng chưa?"
Tôi cầm mấy túi đồ lên, đưa mắt nhìn lại căn hộ một lượt.
"Rồi.. ta đi thôi!"
***
Fany vã một chút nước lạnh lên mặt và nhìn vào bóng mình trong gương.
Anh đã không ngủ từ vài ngày nay, và việc cứ phải di chuyển chỗ ở liên
tục càng làm anh mệt mỏi hơn. Hình ảnh đôi mắt của Nicolas cứ hiển hiện
trong đầu anh, chúng nhìn trừng trừng vào anh với sự giết chóc rõ ràng
nếu như anh không chịu làm theo những gì hắn muốn.
Làm sao mà anh
lại vướng vào cái mớ rắc rồi này? Làm sao anh có thể thoát ra được mà
không tổn hại gì đến Hikaru hay bất cứ người nào mà anh yêu quí? Những
câu hỏi ấy, Fany cồn cào muốn tìm ra được câu trả lời.
Để giải
thoát khỏi những suy nghĩ rắc rối, anh thường tự thư giãn vào buổi đêm.
Anh ôn lại tiếng Hàn qua những bài học trong giờ ngôn ngữ khi anh còn ở
nước Mỹ. Tuy nhiên, hầu như lần nào cũng vậy, cuối cùng thì tâm trí của
anh lại quay về Byul. Fany không hiểu tại sao anh lại thấy mình bị cô
hấp dẫn như vậy, hoặc tại sao cô lại trở nên đặc biệt với anh như thế
trong khỏang thời gian đen tối này... nhưng anh thực sự thấy biết ơn cô.
"Joey nói rằng cậu đang hẹn hò với một ai đó ở Seoul này phải
không?" một người đàn ông chợt cất giọng từ phía sau làm Fany hoảng hốt. Anh quay lại và nhìn thấy người đó, được tháp tùng bởi một phụ nữ ngồi
im lặng trong góc căn phòng khách sạn. Cô là người Trung Quốc cao, mảnh
khảnh với mái tóc đỏ. Mặc dù trông cô ta có vẻ yếu đuối, nhưng Fany biết rõ rằng không bao giờ nên nhiì mặt mà bắt hình dong. Người phụ nữ mà
mọi người vẫn gọi là Joey này đã thề độc rằng sẽ bảo vệ người mà cô ta
luôn tháp tùng, dù rằng có phải hy sinh mạng sống.
"Chúa ơi... đừng có lén lút như vậy chứ. Tôi cứ tưởng cậu là Tse." Fany nói.
"Cô ta là ai vậy, Fany?" Người đó tiếp tục hỏi. "Sao cô ta lại liên quan đến những chuyện này?"
Fany thở dài. "Tên cô ấy là Byul... Cô ấy là bạn của Hikki. Tôi chưa có cơ hội gặp Hikki lần nữa, vả lại tôi không muốn đi tìm chỗ Hikki vì sợ
rằng Tse sẽ theo dõi tôi và tìm ra cô ấy."
Gương mặt người đó chợt
trở nên giận dữ. "Gì cơ? Cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu dùng một cô bé làm người đưa tin. Cậu đang mang tính mạng của cô ấy ra để đùa
với lửa đấy!"
"Tôi biết! TÔI BIẾT! Nhưng thực sự lúc đó tôi không
biết làm gì khác. Hôm đó Tse đang theo dõi tôi, hắn có thể giết tôi, và
làm sao tôi có thể liên lạc với Hikki nếu tôi CHẾT?"
Người đó bước
lại gần Fany và nhìn thằng vào mắt anh. "Cậu biêế sao không, mặc xác
Tse! Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa rằng hắn chỉ đang lôi kéo
cậu vào trò chơi này, làm cho cậu nghĩ rằng hắn tóm được cậu? Hắn là đồ
cặn bã, Fany!"
"Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không phải lúc nào cũng quen với việc có ai đó thở vào gáy tôi và dọa giết tôi." Fany quát lại vào
mặt người đó. Hắn cao hơn anh một chút, nhưng anh không hề sợ hãi.
"Tôi biết chuyện này khó khăn. Nhưng cậu phải cố gắng thôi. Bây giờ đã
là quá muộn rồi. Cậu đã nói với Tse là cô ấy ở Seoul, như vậy là cô ấy
đang gặp nguy hiểm. Cậu phải quay lại và tìm ra cô ấy."
"KHÔNG."
Fany túm cổ áo người đó và đẩy hắn vào tường. Joey lập tức đứng lên định trả miếng nhưng người đó giơ tay ra hiệu cho cô ta ở yên tại chỗ. Fany
thực sự tức giận vì những việc không hay đang xảy ra. Anh tức giận thay
cho Hikaru, thay cho những gì cô phải chịu đựng, tức giận thay cho gia
đình Bi.. cho cả bản thân anh và những rắc rồi lớn mà anh đang phải đối
mặt. "Nếu cậu can đảm thế thì sao CHÍNH CẬU không tự đi mà tìm Hikki?
Dừng có mở miệng chỉ bảo tôi phải làm gì!"
"Fany. Tôi xin lỗi vì
những gì cậu phải chịu đựng. Tôi thực sự xin lỗi." Người đó nói với
giọng chân thành. "Nhưng Tse đã tìm ra cậu trước, và bây giờ không dễ gì để giải quyết tất cả những chuyện này ngay được."
Fany hiểu người
đó nói đúng. Anh thả lỏng cổ áo hắn và không còn kiềm chế được những
giọt nước mắt đang ứa ra. Fany biết rằng cơn giận dữ của anh đã nhằm sai người. Thực tế, người đang dựa vào tường kia không hề có lỗi gì trong
tất cả những chuyện này. Giá như Fany biết rằng ai là người bắt đầu gây
ra nó, thì mọi thứ sẽ dễ chịu hơn. Nhưng dường như chẳng ai thực sự có
lỗi.
Fany ngồi xuống ghế và vùi mặt vào lòng bàn tay. Người đàn ông thở dài và nhìn lên