
ra ngoài, “Ba người? Cậu
nói ba người nào? Cậu nói là anh Hàn Vũ, Nguyên Dạ và Nam Xuyên hả? Trời ơi! Mấy
người đó đều được cả vạn người mê mệt đấy! Là thần tượng siêu cấp mà! Ai mà dám
đeo đuổi chứ? Nhưng mà, hình như cậu cũng có hy vọng lắm đó. Cậu xinh đẹp thế
kia, lại học giỏi, hơn nữa lại là lớp phó học tập và là học sinh ba giỏi nữa…
Còn tớ thì chẳng có hy vọng chút nào cả… chỉ có ăn bánh là được thôi!”
“Ừ!
Còn phải nói nữa! Tớ rất có lòng tin với mình đấy! Nhưng mà… điều làm tớ băn
khoăn bây giờ là theo đuổi anh nào đây…” A Mộc ngơ ngẩn.
“Tớ xỉu đấy! Chẳng
lẽ bản thân cậu thích anh nào cậu cũng không biết sao?”
“Ơ… tớ… anh nào tớ
cũng thích cả!”
Tôi muốn té từ trên ghế xuống đất. Trời ơi, cái cô nương A
Mộc này cũng mê trai quá thể? Nếu điều kiện của tôi tốt thì cũng sẽ chẳng như
thế, thật là…
“Tiểu Chí này, cậu chú ý giùm tớ nhé!...” A Mộc năn nỉ.
“Hả?
Ba cái chuyện này tớ không thèm quan tâm đâu!” Tôi tiếp tục nhét bánh kem vào
miệng.
“Cậu đừng có cái vẻ chẳng ra bạn bè gì như thế chứ! Chỉ biết ăn… ăn…
ăn không thôi hà! Không cho ăn nữa!”
“Sao lại không cho ăn?” Tôi lập tức dùng
hai tay giữ chặt lấy mấy cái bánh.
“Tớ mời cậu đi ăn mà!” A Mộc
nói.
“Nhưng là tiền của tớ!” Tôi cự lại.
“Tớ không cần biết! Dù sao cậu
chỉ cần chú ý giùm tớ được rồi, nếu không thì không là bạn bè nữa!”
“Sao cậu
cứ dùng cái câu ấy uy hiếp tớ hoài vậy?”
Trong lúc chúng tôi đang tranh cãi,
đột nhiên từ ngoài cửa đi vào hai cô nữ sinh xinh đẹp có dáng người cao ráo.
Trong đó một người mặc váy màu xanh, chẳng phải là Ngô Nhã Mỹ trưởng ban của Ban
thông tin, tối ngày cứ xuất hiện nửa thân trên trên cái tivi trong trường đó
sao?
Thấy cô ấy đến, chúng tôi lập tức im lặng, không dám nói nhiều. Cũng
không biết tại sao mà ai cũng sợ Ngô Nhã Mỹ như vậy, tôi nghĩ có lẽ là vì từ
trước đến giờ cô ấy không cười, lúc nào cũng có vẻ nghiêm trọng. Ừ, một nữ sinh
như cô ấy, nếu dịu dàng một chút, thêm nụ cười dễ thương nữa, nhất định sẽ khiến
bao chàng trai theo đuổi, đến lúc đó cũng chẳng cần phải biến thành “Nấm đại
tràng”.
(Lời bình: Hả? “Nấm đại tràng”? Có nghĩa gì thế? Chẳng ai hiểu gì
cả!)
LỚP HỌC HONEY
Hơ hơ! Do xuất hiện một từ mới lạ hoắc,
Nên
chúng ta hôm nay mở lớp học lâm thời,
Dưới đây, xin mời người quản lý Tiểu
Chí của tôi đến giúp mọi người giải quyết vấn đề khó khăn này.
TIỂU
CHÍ:
Ha ha ha! Các cậu đã đọc thấy “Nấm đại tràng” trong đoạn văn trên rồi à?
Có ai biết đó là gì không? Hi hi, không biết phải không? Cái này chỉ có mình tớ
là một công chúa đầy phép thuật, có sức tưởng tượng và sáng tạo vô cùng thì mới
có thể xem và hiểu được thôi.
Cho các bạn biết nha, “Nấm đại tràng” chính là
“Đoàn quân già đầu, lâu nay chẳng ai thèm”! Người phát minh: bạn học Mục Mộc,
một nữ sinh xinh đẹp chưa từng thấy, lại có tài, tự xưng là Thiên hạ vô địch sát
thủ trai đẹp!
Rầm rầm rầm… Tiếng gì thế? Ủa? Sao chẳng có ai vậy, thật là, đi
hết mà cũng chẳng thèm chào tạm biệt nữa. Hừ! Tôi cũng đi đây.
Ngô Nhã Mỹ là người nổi tiếng trong trường chúng tôi, tôi và A Mộc hiển nhiên là
biết cô ấy. Đương nhiên rồi, mấy người chẳng có tiếng tăm như chúng tôi, cô ấy
nhất định là chẳng quen biết rồi.
Họ ngồi xuống cái bàn bên cạnh chúng
tôi.
“Trưởng ban này, trận đấu bóng rổ hôm nay lại nhờ người của Ban Kịch
nghệ ra mặt! Thật là tức quá! Hừ, cái đám nữ sinh tối ngày mê đẹp trai kia thật
làm mất hết phong thái của trường Úc Văn rồi!”
Nhã Mỹ chẳng nói gì, nhưng từ
bên chỗ tôi nhìn qua, thấy mặt cô ấy lạnh lùng ghê.
“Không ngờ không công bố
tin họ thi đấu thì lại gây nên cả đống lộn xộn như thế, thật là mất mặt trường
Úc Văn quá!” Cô gái ấy nói tiếp.
Ồ! Thì ra chúng tôi không biết được tin
Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên ra thi đấu là do bị người của Ban thông tin dấu nhẹm
đi. Tôi và A Mộc không hẹn cùng trề môi ra.
“Thôi được rồi, không cần nói đến
mấy chuyện ấy nữa, bây giờ chúng ta nghĩ xem nên bước tiếp theo là làm gì nào.”
Nhã Mỹ lạnh nhạt nói.
“Trưởng ban, cậu nói thử xem học kỳ sau có tuyển cử
không?”
Nhã Mỹ gật đầu khẳng định: “Ừ! Lần này chúng ta nhất định không thể
thua!”
“Biết rồi Trưởng ban, chúng ta sẽ cố gắng, tuyệt không để cho Ban Kịch
nghệ tung hoành trong trường được, càng không để cho cái bọn Nguyên Dạ phá hoại
tác phong của trường Úc Văn được!”
“Tiểu Ưu này, theo sát từng hành động của
Ban Kịch nghệ nhé, tớ tin là, nhất định sẽ tìm ra tin tức bất lợi của họ. Chỉ có
như thế, chúng ta mới có cơ hội thắng tuyển, vượt qua Ban Kịch nghệ!”
“Vâng!
Trưởng ban!”
Thật đáng sợ! Chẳng lẽ là tranh giành quyền lực? Chúng tôi chỉ
là học sinh trung học thôi mà?
Hai người họ nói chuyện khiến tôi và A Mộc
không lạnh mà run, cảm thấy Hội học sinh cũng giống như một trận đấu ấy. Trong
cái không khí như thế thì ai còn ăn nổi mấy