
đợi gì nữa?” Đại Tá giậm chân nôn nóng.
“Scusi, xi-nho, nhưng tôi không hiểu ý ngài.”
“Chạy về nhà hàng và mang lại đây một con cá mòi ngay,” Đại Tá ra lệnh.
“Ơ, sao lại là tôi? Tại sao Secretario luôn luôn là con mèo chạy vặt, hở?
‘Nhúng đuôi anh vào cái thứ benzena đó, Secretario. Chạy đi kiếm cá mòi
đi, Secretario’. Sao lúc nào cũng là Secretario này?”
“Bởi vì tối nay, thưa quý ngài tốt bụng, chúng ta sẽ được xơi món mực Romana,” Đại Tá đáp lời.
“Đó có là lý do tốt chăng?”
“Cái đuôi khốn khổ của tôi vẫn còn bốc thứ mùi benzena… Mamma Mia! Có phải
ngài vừa nói là mực Romana?” Secretario hỏi trước khi chạy vù đi.
“Má, đám kia là… con gì thế?” Con hải âu non lép chép, chĩa cái mỏ về phía bọn mèo.
“Má! Nó gọi anh là Má kìa! Ngọt ngào khủng khiếp,” Einstein thốt lên trước
khi bộ mặt của Zorba kịp ném cho nó lời khuyên rằng nên suy nghĩ về
chuyện đó kỹ hơn.
“Ờ, caro amico, anh đã làm trọn lời hứa thứ nhất,
anh đang thực hiện lời hứa thứ hai, và giờ chỉ còn lại lời hứa thứ ba,”
Đại Tá tuyên bố.
“Phải. Cái dễ nhất. Dạy cho nó bay,” Zorba mỉa mai nói.
“Chúng ta sẽ làm được vụ đó thôi. Tôi đang tra trong từ điển bách khoa. Nhưng
việc nghiên cứu cũng mất thì giờ lắm,” Einstein an ủi nó.
“Má! Con đói!” con hải âu cắt ngang.
Mọi chuyện phức tạp bắt đầu vào ngày thứ hai sau khi chim con nở. Zorba
phải dùng tới biện pháp dứt khoát hơn để người bạn của gia đình không
phát hiện ra con hải âu non của nó, ngay khi nghe thấy tiếng cửa mở, nó
lật ngược một chậu hoa rỗng, úp lên con chim non rồi ngồi lên đó. Thật
may là ông bạn không đi ra ban công và không thể nghe được tiếng chiêm
chiếp phản ứng của con chim khi ông ta ở trong bếp.
Người bạn, như thường lệ, dọn rửa cái thùng của nó, mở cái hộp đựng thức ăn và trước khi rời đi, ông ngó ra ban công.
“Tao hy vọng mày không bị ốm, Zorba. Lần đầu tiên tao thấy mày không chạy
hoắng lên khi tao lấy thức ăn cho mày đấy nhé. Mày làm cái trò gì mà
ngồi lên cái chậu hoa thế kia? Mày tưởng là mày đang giấu thứ gì đó à.
Được rồi, con mèo điên này, hẹn gặp lại ngày mai nhé.”
Ngộ nhỡ ông ta nhìn xuống bên dưới cái chậu thì sao nhỉ? Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó
thôi là dạ dày Zorba đã muốn trộn nháo nhào, và nó phải chạy tới cái
thùng vệ sinh.
Nó đứng ở đó, đuôi ngỏng lên trời, tận hưởng cảm giác xả hơi đã đời và nghĩ về lời nói của con người.
“Con mèo điên”. Đó là thứ mà ông ta đã gọi nó. “Con mèo điên.”
Có thể ông ta đúng, bởi lẽ hành động thiết thực nhất là để cho ông ta nhìn thấy con hải âu non.
Người bạn của gia đình chủ sẽ tưởng rằng Zorba đang định xơi tái con chim,
ông ta sẽ đưa nó đi rồi nuôi đến lớn. Nhưng Zorba đã giấu con chim dưới
một cái chậu hoa. Có phải nó điên thật rồi không?
Không. Không hề.
Zorba đã tuân thủ thật nghiêm ngặt những luật lệ danh giá của cộng đồng
mèo ở cảng. Nó đã hứa với cô hải âu trong giây phút lâm chung rằng sẽ
dạy con hải âu non biết bay, và nó sẽ làm thế? Nó chẳng biết phải dạy dỗ bằng cách nào nhưng nó sẽ làm.
Zorba đang thu dọn chu đáo cái thùng vệ sinh thì tiếng chiếp chiếp thất thanh của hải âu non khiến nó phải phóng vù ra ban công.
Cảnh tượng trước mắt khiến máu nó đông cứng lại.
Hai con mèo hoang đang nằm sà ngay trước hải âu non, đuôi giần giật với vẻ
phấn khích, một con còn dí móng vào đuôi hải âu, dúi con chim xuống. May mắn thay hai con mèo khốn đó quay lưng lại nên chúng không trông thấy
Zorba. Toàn thân Zorba căng cứng.
“Ai mà đoán nổi rằng chúng ta vớ
được món điểm tâm béo bở thế này, phải không cu? Con chim này nom y như
bữa sáng của hoàng đế,” một con nheo nhéo nói.
“Má! Cứu con!” con chim la thảm thiết.
“Phần khoái khẩu của tao là cặp cánh. Cánh con này tuy gầy nhẳng, nhưng đùi
nó trông cũng đầy đặn ngon lành đấy,” con mèo kia bình luận.
Zorba
trườn tới. Nó bật xòe mười cái vuốt trên hai chân trước, tóm lấy hai con mèo du đãng, dộng đầu chúng bôm bốp xuống nền ban công.
Hai con mèo cố gắng ngóc đầu dậy, nhưng mỗi lần làm thế, chúng lại xơi nguyên cái vuốt nhọn vào tai.
“Má! Chúng nó định ăn thịt con!” chim non chiêm chiếp mách.
“Ăn con của bà ư? Không, thưa bà. Không phải bọn em ạ,” một con mèo mếu máo, đầu nó đang dính bép vào nền ban công.
“Bọn em ăn chay, thưa bà. Ăn chay khắc khổ ấy chứ,” con còn lại lên tiếng thề thốt.
“Tao chả phải là bà biếc gì hết, đồ ngu,” Zorba rít, xách tai kéo đầu chúng lên để chúng thấy rõ mặt mình.
Khi nhận ra nó, hai con mèo ăn cướp thấy lông mình dựng đứng cả lên
“Phải đấy, anh bạn. Anh có đứa con xinh lắm. Lớn lên nó thế nào cũng sẽ là
một con mèo tuyệt đấy,” con thứ nhất cả quyết với Zorba.
“Xa tới cả dặm cũng nhận ra được ấy chứ. Đúng, thật là một con mèo xinh đẹp, phải rồi,” con thứ hai phụ họa.
“Nó không phải là mèo, bọn ngu này. Nó là một con hải âu non,” Zorba đính chính.