
Ko bằng chính mình thử đi câu,nếu ko làm sao mà biết trong sông có cá hay ko?”
“Nhưng………….” Đầu óc hỗnloạn của tôi bỗng chốc lóe lên 1 tia sáng, nhưng tôi lại ko thể nắm bắt được
“Thu Thu, mau dập lửa,cô qua lều bên kia giúp tôi lấy một ít củi sang đây được ko?”
Tôi đi đến lều lều bêncạnh, lựa chọn 1 ít củi lửa, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng người cãivả
“Đừng , đừng!! Bảo bốicủa ta, ngươi ko thể làm hư!”
“Bà già chết tiệt, tôichỉ lấy của bà 1 ít son, đừng có nhỏ mọn như vậy a!”
Là Bắc Nguyên Ái tỷ vàMông Thái Nhất! Bọn họ ở gần nhau sẽ ko có lấy 1 giây yên bình, tôi lắc lắc đầuchuẩn bị trở về, nhưng lại nghe hai người đó nhắc đến tên mình nên mới dừng lại
“Xí, nếu như chiêu thứccủa ngươi mà hửu dụng, Thu Thu đã sớm đi theo ngươi! Lần trước ngươi suýt nữabị chết đuối dưới sông còn chưa đủ mất mặt sao, lần này lại còn muốn giả làmthằng hề!”
“Ko thử làm sao mà biết!Vẫn tốt hơn là ko làm gì ! Bà già, bà cho rằng tôi cũng giống bà ở đây chờ đợimù quáng sao?”
“Hừ, ta ko có người muốnchờ a, vậy ngươi làm như vậy là muốn Thu Thu theo ngươi phải ko?Làm vậy ko phảicũng giống như ngươi quỳ xuống van xin em ấy a!”
“Tôi………….tôi mặc kệ côấy nghĩ thế nào, tôi chỉ cần cô ấy vui vẻ…………..nếu có cách dùng được , tôi cũngmuốn dùng thử xem……………”
“………..Được , được rồi,nổi cả da gà……………lấy đi, đừng lãng phí …………….”
Tôi đứng ngoài lều trạingây dại, ko biết mình nên làm gì bây giờ
Tai sao? Tại sao MôngThái Nhất luôn đối xử tốt với tôi như vậy, luôn cố gắng để khiến tôi hạnh phúc?
Bản thân mình đã làmđược cái gì? Ko phải sao? Tôi chỉ có thói quen nhận lấy, có thói quen oán giận,nhưng lại quên đi thật ra tôi có thể cự tuyệt bi thương, quên đi thật ra tôi cóthể nghĩ cách khiến bản thân hạnh phúc!
Mỗi lần đối mặt với khókhăn, tôi luôn lựa chọn cách trốn tránh, chỉ trốn tránh và trốn tránh, chạy đếnkhi nào ko thể lui được nữa, tôi lại quyết định muốn chấm dứt tính mệnh mình!
Thật ra, tôi cũng komuốn làm như vậy! Tôi rất muốn chạm vào hạnh phúc và vui vẻ! Tôi ko muốn lúcnào cũng né tránh trong vực sâu đau khổ và nước mắt
Tại sao…………..tại sao tôilại yếu đuối như thế…………tôi ko muốn……………..ko muốn…………
“Thu Thu……………” Mộc tiênsinh ko biết từ khi nào đi nào đến cạnh tôi, đưa tôi 1 quả táo “Cô ko nhận ,tôi sẽ ăn luôn a!”
Ko biết vì sao, cõi lòngđầy u mê lo lắng của tôi bỗng dưng lóe lên một luồng sáng, khiến đầu óc của tôichợt trở nên rõ ràng, tôi chỉ muốn tìm gặp Mông Thái Nhất…………..
“Ai da! Sẻ con đángchết, cô sao lại đụng vào tôi a! Chạy nhanh như vậy là muốn đi đầu thai sao!”
“Ha ha……….” Tôi ngheđược tiếng cười lớn của bản thân mình truyền ra
Mông Thái Nhất kinh ngạcnhìn tôi
“Sẻ con, cô bị ngãchoáng váng sao! Ngã đau như vậy mà còn vui vẻ!”
Tôi lắc lắc đầu, miệngcười cười đưa ra 1 quyết định vô cùng trọng đại
“Mông Thái Nhất, tôi vớianh trở về trường”
Có lẽ, tôi đưa ra quyếtđịnh này là vì nhất thời kích động, hoặc cũng……có lẽ tôi đưa ra quyết định nàylà do tâm tư thực sực muốn thế
Nhưng tôi đã hạ quyếttâm ra quyết định! Tôi, phải đi! Tôi muốn dũng cảm đối diện với tương lai củabản thân mình! Tôi muốn dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình! tôi muốndũng cảm đối mặt với bi thương và đau khổ nói NO! NO! NO!!!
Mông Thái Nhất sợ ngâyngười, sững sờ nhìn tôi, chắc hắn cũng cảm thấy tôi thật sự bị cú ngã làm chochoáng váng
Tôi nghe được Mộc tiên ởbên cạnh nhe nhàng nói:
“Cô bé lọ lem của chúng ta,cuối cùng cũng đã muốn tự đi tìm giày thủy tinh”
Cô gái dũng cảm từLuyện Ngục trở về – Phần 1
Toàn thể thành viên namgiới của Hồng Kiều Động Thiên, một đám vẻ mặt nghiêm túc đang tập trung ngồithành vòng tròn bên ngoài lều
Bên trong lều trại
Tôi cẩn thận thừa dịpBắc Nguyên Ái tỷ xoay người, liền vụng trộm cầu xin Bính thúc cho cắn một miếngtáo
Ô ô ô……………….nếu biếtrằng sinh mệnh là quan trọng nhất khi đưa ra cái quyết định kia , sẽ làm choBính thúc nửa tháng nay giám sát tôi ko cho tôi dính vào dầu mở, Bắc Nguyên Áitỷ mỗi ngày lại đè tôi ra bắt học lễ nghi, Mông Thái Nhất đúng giờ lại đem tôiđi ra ngoài vận động, đến tôi còn bị Mộc tiên sinh phụ đạo bằng mấy thứ sáchcổ. Tôi có chết cũng sẽ ko nói ra!!!
Ở trước mắt tôi thoángqua cảnh tượng bi thảm……………..
“Ma Thu Thu, cứ xem tôinhư một con mèo biết nói, cô sẽ ko căng thẳng , mau a!” Mông Thái Nhất hướngtôi kêu to
“Đúng đúng, Thu Thu, côko được đem lời nói dấu trong lòng, phải dũng cảm nói ra!” Mộc tiên sinh ở bêncạnh cổ vũ
“Có chuyện mau nói, córắm thì phóng!” Bính thúc cũng một phen hoa chân múa tay vui sướng
“Đúng , đúng, nếu cáitên kia ko giống như mèo, em cứ xem hắn như một con tinh tinh!” Bắc Nguyên Áitỷ ko quên thêm mắm thêm muối
“Mông……………..TháiNhất………….đồ…………..đồ…………..chết tiệt!” Tôi căng cổ la to làm cho mọi người sợ tớimức