
br/>- Ăn đi - Hổng thèm Tịnh Nghi giật mạnh chén, miếng thịt rơi xuống bàn .
Tự nhiên tủi thân qúa, cô khóc oà lên, vụt bỏ chạy đi nhanh . Hữu Bằng
đuổi theo cô:
- Tịnh Nghi ! cô sao vậy ?
- Thây kệ tui Úp mặt vào một góc tường, Tịnh Nghi gắt lên - Anh đi đi - Giận à ? Sao thế...
Hữu Bằng hỏi, lòng nao nao bứt rứt . Lần đầu tiên trong đời, anh bị một cô
gái giận kiểu này và cũng là lần đầu tiên anh không cảm thấy bực mình.
- Chuyện bó hoa à ? Tôi nói dối cô thôi . Sự thật, tôi đã mua bó hoa đó về để tặng cho cô đó.
- xì !
chiếc môi mọng trề dài - Anh đừng hòng nói gạt tôi . Bó hoa đó là cúa một cô
gái thầm ngưỡng mộ anh tặng cho . Tôi còn lạ gì tính đào hoa của anh nữa chứ ?
Một cô gái ngưỡng mộ ư ? Hữu Bằng thấy buồn cười, thấy vui vui, thấy mình như có thêm chút giá trị.
- Tôi nói đúng rồi phải knông ?
Tịnh Nghi đột nhiên quay đầu lại hét to - Và anh vì bận chở cô ta đi dạo nên mới về trễ thế . Đúng không ?
- Ừ đúng... thì sao ?
Cười cười Hữu Bằng khiêu khích . Ừ nhỉ ! Thì tại sao chứ, Tịnh Nghi như chợt tỉnh . Anh ta đi với ai thì đi, mắc mớ gì phải khóc ? Vô duyên, xấu hổ
chưa ? Nghe thẹn qúa, cô nghiêm giọng:
- Không sao cả - Rồi bỏ đi ngay.
Hữu Bằng lạng người trước mặt cô cười lớn :
- Vậy mà cũng tin ư ? Tôi nói đùa cả đấy, không có cô gái nào tặng hoa
đâu . Tôi về trễ vì dự tiệc với ông Trần đó . Không tin cô cứ gọi điện
kiễm tra.
- Anh đi với ai là chuyện của anh thôi, tại sao tôi lại kiễm tra chứ ?
Tịnh Nghi quẹt ngang dòng nước mắt . Hữu Bằng nhẹ rùn vai:
- Tôi cũng không biết nữa . Chỉ sợ mình không nói rỏ, đêm nay sẽ có người mất ngủ thôi.
- Đừng hòng !
Lòng bổng dưng xao động trước câu đùa ghẹo của anh, Tịnh Nghi quay mặt sang
nơi khác . Vẻ hờn dổi trẻ con của cô lúc này sao đẹp lạ . Hữu Bằng chỉ
muốn nghi mãi nó vào lòng . Một cái gì thôi thúc khiến anh chỉ muốn làm
đẹp lòng cô giữa phút này.
- Bó hoa đó sự thật tôi đã mua với ý định xin lỗi cô vì đã để cô chờ . Nhưng... nếu cô không tin thì...
Với tay ra ban công, hái một đóa dạ lý hương, Hữu Bằng trao nó cho cô - Thì đây, bông hoa này tự tay tôi hái đến cho cô . Cô chịu rồi chưa hả ?
- Hổng chịu luôn.
Giật mạnh đóa dạ lý hương từ tay anh, Tịnh Nghi quay đi tủm tỉm cười . Hữu Bằng nhẹ xoa tay :
- Bây giờ, về ăn cơm tiếp chứ ?
- Anh đã ăn tiệc rồi mà.
Tịnh Nghi xoay xoay cành hoa nhỏ trong tay . Cô không muốn ăn cơm, dù trong
bụng hãy còn đói lắm . Phút này, cô chỉ muốn đứng đây, cạnh bên anh mãi.
- Tôi ăn rồi nhưng vẫn chưa no, vào trong đi nào, đừng mè nheo, giận dỗi nữa.
Nói rồi, anh bỏ vào trước, Tịnh Nghi đành lẽo đẽo bước theo sau . Bưng chén cơm lên, Tịnh Nghi bỗng nói :
- Món canh thuốc bắc, tôi đếm di đếm lại chỉ có bảy tám vị thôi, đâu đủ mười ba như người ta nói chứ ?
Đang múc một muỗng canh cho vào miệng Hữu Bằng ngơ ngác :
- Cái gì mười ba hả ?
Tịnh Nghi thản nhiên :
- Thì món canh này nè . Không hiễu sao lần nào thấy mình ăn, mấy đứa tiếp viên lại tủm tỉm cười . Tôi hỏi thì chúng bảo cười tụi mình ăn canh "
thập tam thái bảo"
- Hả ?
Ngụm canh suýt tí đã bay hết ra ngoài, đôi mắt Hữu Bằng trợn tròn sợ hãi . Tịnh Nghi lo lắng:
- Hữu Bằng! anh sao vậy ?
- Không sao.
Hữu Bằng đặt vội chén canh trở xuống bàn . Tịnh Nghi lại hỏi :
- Nghe nói món canh " Thập tam thái bảo " này bổ lắm phải không ? Mà nó bổ gì, anh có biết không hả ?
- Tôi không biết đâu.
Lắc đầu trả lời cô mà Hữu Bằng nóng bừng lên . Nội và ba ghê gớm thật, lại
bắt đầu giở trò rồi . Chắc họ lại nôn có cháu bồng để nựng đây mà.
- Rừng thông . Ôi, đẹp qúa!
Vừa bước xuống xe, chưa kịp đứng yên, Hữu Bằng đã bị Tịnh Nghi xô té nhào
về trước . Hai cánh tay dang rộng, cô chạy ào lên đồi trong tiếng cười
vui của mọi người.
- Có cô vợ ngây thơ như Tịnh Nghi thú vị thật đấy.
Đưa tay đỡ Hữu Bằng, Minh Long mĩm cười an ủi.
- Vâng Hữu Bằng cười ngượng nghịu - Thú vị đến... dở khóc dở cười.
Có lẽ câu này Hữu Bằng nói đúng nên ông Trần và kỹ sư Long không lên tiếng cãi . Cái dở khóc dở cười của anh, lúc sáng họ đã một phen chứng kiến
rồi.
Trước khi vào Đà Lạt, đoàn du lịch dừng chân tạm nghỉ ở thác Pren . Giữa lúc mọi người còn lo uốn éo, vung vẫy tay chân, Tịnh Nghi
đã lý lắc trèo tuốt lên cao tìm kiễu chụp hình . Nghieng qua, lắc lại
làm dáng thế nào không biết, hình chưa chụp được "pô" nào đã ùm một cái
lộn nhào xuống nước . Báo hại Hữu Bằng một phen mất vía, phải nhảy theo
xuống thác cứu cô . Còn đang loay hoay giữa dòng tìm phương hướng, đã
nghe giọng Tịnh Nghi vang lớn trên bờ . Thì ra, cô biết bơi nên không
sao cả.
Vừa mừng, vừa giận, Hữu Bằng dằn dỗi bước lên bờ . Không
ngờ mỏm đá kia trơn trợt qúa làm anh té bổ nhào . Người thì không sao,
nhưn