
cạn ly bia đầy như vậy . Hữu Bằng nghe nễ
phục . Chưa vội bước vào ngay, anh đứng yên chờ xem đến phút cuối cùng.
- Ly bia đã uống cạn . Bây giờ đứa bé đi được rồi chứ ?
Đặt cái ly rỗng xuống bàn Tịnh Nghi nghiêm giọng.
Gã khách say chẳng còn lý do gì bắt bẻ, đành để Tịnh Nghi dắt đứa bé đi .
Đến một góc khuất, cô đột ngột dừng chân đứng lại . Dùng tay áo lau nước mắt cho đứa bé, cô gằn giọng:
- Sao em lại làm như vậy ? Sao lại lặt bỏ hết những cánh hoa hồng, chỉ bán nụ hoa thôi ?
- Em Không phải tự nhiên lặt bỏ hết cánh hoa đâu... Đứa bé vẫn còn thút
thít - Chỉ tại em bán ế, hoa nở... những cánh ngoài tàn hết em phải lặt
bỏ mà thôi.
- Bán hoa ế cho khách... Tịnh Nghi trợn Mắt - Em có
biết làm vậy là không đúng, là lừa dối khách không ? Có lẽ từ nay chị sẽ không cho em vào nhà hàng bán hoa nữa.
- Đừng chị Ơi, đừng đuổi em Đứa bé chợt khóc oà.
- Em không định lừa dối khách hàng đâu . Thưòng thì hoa bán ế, em vẫn bỏ
hết . Nhưng mấy ngày nay, mẹ em vào bệnh viện, em lại không có tiền nên
mới làm ẩu như vậy . Em hứa với chị, từ nay sẽ không làm nữa.
- Mẹ của em vào bệnh viện ư ?
Hạ giọng, Tịnh Nghi nói với vẻ quang tâm - Thế mẹ em bị bệnh gì ?
- Mẹ em không bị bệnh gì Đứa bé đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt - Chỉ bị xe đụng gẫy chân thôi.
- Trời đất ! Tịnh nghi kêu to hốt hoảng - Bao lâu rồi ?
- Dạ, một tuần rồi Đứa bé khóc nghẹn ngào - Chân mẹ em bây giờ phải băng
bột trắng tinh . Bác sĩ bảo phải sáu tháng mới có thể đi đứng bình
thường được.
- Tội nghiệp chưa !
Thở ra, Tịnh NGhi dịu dàng đưa tay vuốt tóc đứa bé . Nó lại kể trong nước mắt :
- Nhà em bây giờ khó khăn lắm . Mẹ dã không thể gánh chè đi bán, còn phải uống một ngày hơn mười ngàn tiền thuốc . Em ban ngày đi học, chỉ đi bán ban đêm và chủ nhật, nên kiếm không được bao nhiêu . Túng qúa, em mới
làm liều, xin chị đừng đuỗi em . Không được đi bán, em và mẹ em sẽ chết
đói đó.
- Chị không đuuổi em đâu Tịnh Nghi lại lau nước mắt cho
đứa bé - Em cứ việc đến đây bán tự nhiên . Tới chừng về, hoa còn ế bao
nhiêu, cứ đem đến chị . Chị sẽ mua hết giùm em.
- Ôi ! Em không làm như vậy được đâu...
Đứa bé lắc đầu - Ai lại bắt chị mua hoa ế chứ ?
- Cứ bán cho chi.
Tịnh Nghi vui vẽ - Vì chị cần trang trí cho bàn tiệc mà . Nào, đưa chị xem, hôm nay còn bao nhiêu hoa hả ?
- Còn những tám hoa...
Đứa bé đếm những bó hoa trong lẵng - Nhưng em không bán cho chị đâu, vì toàn là hoa ế... chỉ có nụ thôi.
- Không sao Tịnh Nghi ôm hết những bó hoa ra khỏi lẵng hoa - Bao nhiêu hả ? Có phải mười ngàn một bó không ?
- Dạ phải Đứa bé gật đầu - Nhưng em chỉ lấy chị tất cả hai chục ngàn
thôi... giá vốn - Ngốc à ! Bán vốn th`i lấy gì mua thuốc cho mẹ hả ?
Tịnh Nghi lườm yêu nó - Chị vẫn mua em mười ngàn một bó, còn "boa" luôn cho em hai chục ngàn nữa.
- Nhưng... đứa bé không nhận tiền, ngơ ngác hỏi . Sao chị lại tốt với em như vậy hả ?
- Vì...
Mỉm cười, Tịnh Nghi nhẹ xoa đầu nó - Em là một đứa bé ngoan, hiếu thảo với mẹ nên chị yêu, chị qúy . Nhận đi em.
- Da.
Đứa bé nhận tiền, rưng rưng - Chị tốt qúa, em cảm ơn chi.
Tịnh Ngi vẫy chào đứa bé rồi nhẹ đứng lên . Bên ngoài, Hữu Bằng cũng nghe
sống mũi cay xè . Anh không hiểu sao câu chuyện đứa bé lại làm anh xúc
động nhiều đến thế.
- Ồ, Hữu Bằng ! Anh về rồi ư ?
Đẩy cửa bước ra, bất chợt gặp ngay Hữu Bằng đứng đó . Tịnh Nghi kêu lên mừng rỡ - Sao anh về trể thế ?
- Tôi có chút chuyện . Tặng cho cô nè.
Chìa bó hoa ra, Hữu Bằng đột nhiên nghe xấu hổ . Anh muốn thu hồi lời nói lẫn bó hoa kia lại qúa.
- Ồ ! Lại hoa à ?
- Hôm nay là ngày hội hoa sao ấy Nâng bó hoa lên mũi, cô nói tiếp - Thơm
qúa, hoa đẹp qúa - Cám ơn anh - có gì đâu Hữu Bằng Khoát tay - Của một
cô gái tặng cho tôi, tiện tay nên mang về cho cô thôi.
- Vậy ư ?
Nụ cười trên môi vụt tắt . Tịnh Nghi dằn dỗi đưa cả hai bó hoa cho cô tiếp viên đứng gần - Cấm vào bình hộ tôi.
Sao lại như vậy nhỉ ? Hữu Bằng đưa tay gãi tóc, không hiểu cho hành động
của mình . Rỏ ràng anh đã cố tình mua hoa tặng Tịnh Nghi, lại không dám
nhận . Sao anh lại sợ cô biết mình quan tâm đến cô đến vậy nhỉ . Mà nói
như vậy thì còn tệ hại hơn đừng mua hoa nữa.
- Ăn cơm chứ ?
Vẽ hân hoan vui vẽ không còn nữa, Tịnh Nghi hỏi lạnh lùng.
- Ờ thì ăn Cái bụng no căng vì vừa dự tiệc xong, nhưng Hữu Bằng không
đành lòng từ chối . Vừa bị cụt hứng bó hoa, lại phải ngồi ăn một mình
nữa, chắc Tịnh Nghi buồn lắm - Lại món canh này hả ?
Ngoảnh ngang không trả lời anh, Tịnh Nghi và một miếng cơm to, cố nuốt bởi cục gì
nghẹn ngang cuống họng . Được người đẹp tặng hoa, lại còn đem về nhà
chọc tức mình thì...
Vẽ giận dỗi của Tịnh Nghi làm Hữu Bằng ấy náy . Vụng về, anh gắp một miếng thịt bỏ vào chén cô, như muốn an ủi.
<