
trở bàn tay vậy . buồn cười thật.
- Anh cũng giống như Minh Long vậy, cứ cười tôi mãi … Thấy Hữu Bằng cứ ôm bụng cười nghiêng ngửa, Tịnh Nghi nổi giận :
- Có gì đáng buồn cười chứ ? đâu phải tôi ngu, tại tôi chưa trải qua nên hổng biết thôi mà.
- Đúng, đúng vậy . - Hữu Bằng vẫn còn cười - Không ai cười cô vì bảo cô
ngu cả . Chúng tôi chỉ cười vì cô quá dễ thương, ngốc nghếch thôi.
- Dễ thương ư ? - Mắt Tịnh Nghi chơm chớp - Có thật là … anh cười vì tôi dễ thương không ?
- Thật . - Nhìn chiếc mũi cô phình to vì tự hào, Hữu Bằng lại bật cười -
Cô làm tốt lắm . Thật bất ngờ . tôi không tài nào tin nổi, giữa lúc tôi
tưởng mình không còn gì thì cô lại cho tôi tất cả . tôi thật lòng cảm ơn cô và không biết lấy gì đền đáp.
- Dễ thôi mà . - Tịnh Nghi cười nhí nhảnh, tay xoa bụng - Xin hãy chở Tôi đi ăn một món gì, tôi đói bụng lắm rồi.
- Bún riêu cua có được không ?
Hữu Bằng nhướng mắt, Tịnh Nghi nhảy cẫng lên ngay :
- Ồ ! Thế còn gì bằng.
- Vậy chúng ta đi chứ ?
Hữu Bằng vui vẻ cùng cô bước r axe . Cho tay vào túi kiểm tra, anh thầm nhủ : hôm nay sẽ không nghe lời cô, sẽ không giấu xe vào con hẻm và cởi bỏ
áo veste đâu . Hôm nay anh sẽ trả tiền và giành lại sĩ diện hôm nào nữa . Ừ ! Giám đốc thì giám đốc có sao đâu . Bộ giàu rồi không thể ăn bún
riêu ở quán bình dân được hay sao ?
- Bà giám đốc làm gì cứ nhìn ra cữa thế ? Nhớ chàng rồi phải không ?
Thấy Tịnh Nghi hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cổng . Một cô tiếp viên chọc nghẹo.
- Chỉ mới trể năm phút thôi mà, làm gì nôn nóng thế ?
- Tại mày ngu nên hổng biết đó thôi , Vợ Chồng người ta dầm ấm, chỉ năm phút trễ đã bằng thế kỹ dài.
- Ôi ! thật vậy sao ? Bà giám đốc ơi! Bà kễ đi . Có phải ở nhà ông giám đốc cưng bà ;ắm phải không hả ?
- Bà thật là có phước đó . Bao nhiêu cô gái đẹp đến đây đều bị Ông chê cả , chỉ chấm một mình bà thôi.
- Rồi sao, mày ganh hả ?
- Hổng dám đâu.
Không đáp trả lời chọc ghẹo , Tịnh Nghi chỉ biết cười thầm . Giá mà họ biết
được, mình và Hữu Bằng chỉ la vợ chồng hờ thì sao nhỉ ? TRòn mắt lên
kinh ngạc hay lắc đầu nguây nguây, bảo mình chẳng tin đâu . Hữu Bằng
thương yêu cô đến thế cơ mà.
Yêu thương... Lòng Tịnh Nghi bổng se thắt buồn . Điều đó chẳng bao giờ
xẫy ra đâu . Mấy ngày nay, ân cần với cô, Chẳng qua anh muốn trả ơn cô
đã giúp mình giải quyết công việc vẹn tròn và che mắt thế gian thôi .
Anh muốn chứng tỏ với mọi người mình là người chồng cưng vợ, một người
đàn ông hết mực ga lăng, lại muốn giấu nội và ba việc đã bỏ mặc cô quản
lý các nhà hàng, nên trưa nào cũng về dùng cơm với cô thôi . Chả là,
không hiễu sao dạo này, trưa nào nội cũng sai con sen đem cơm ra nhà
hàng cho anh và cô dùng cả, dù đồ ăn thức uống ở nhà hàng chẳng thiếu
gì.
Chỉ là đóng kịch, che mắt thấ gian thôi . Tịnh Nghi vẫn biết, vẫn nhớ là mình vừa lãnh lương cho nhừng điều ấy diễn ra . Nhưng không
hiễu sao, hôm nay lòng cô lạo nôn nao một nỗi chờ mong trông ngóng, khi
qúa giờ cơm mà không thấy Hữu Bằng trỡ về như thường lệ.
Cô không thể tập trung, không làm gì được ngoài việc chờ nghe tiếng xe quen
thắng xịch trước sân . Ngày nào Hữu Bằng cũng về đúng mười hai giờ, hôm
nay lại về trễ thế ?
Anh có công chuyệm gì ư ? Tịnh nghi đưa tay
cầm điện thoại . Cô muốn gọi điện thoại cho anh quá... Nhưng lại sao
phải gọi ? Anh về sớm hay muộn thì can hệ gì đến cô đầu ? Không khéo lại bị ảnh mắng cho một trận, dư hơi qúa.
Đặt điện thoại xuống bàn,
lòng Tịnh Nghi lại hoang mang, lo lắng . Liệu anh có gặp chuyện gì không ? Tông xe hay bệnh cũ tái phát ?
Ôi! Sao mồ hôi rịn khắp người
cô như vậy ? Mình yêu Hữu Bằng rồi chăng ? Một ý tưởng chợt hiện qua suy nghĩ . Không Tịnh Nghi vội lắc đầu xua đuỗi nó đi . Chẳng thể nào đâu . Cô không bao giờ yêu Hưu Bằng, không bao giờ cả ?
Mình đang tự
đối lòng thôi . Tịnh Nghi cănmối kềm tiếng khóc . Hơn lúc nào hết, cô
nhận thức tình yêu mình đang có với anh . Không phải bây giờ, mà từ lâu
rồi, chỉ tại cô mơ hồ, Ngơ ngác chưa nhận biết thôi.
Nếu phông
phải tình yêu thì động lực nào giúp cô thức đêm chăm sóc anh không biết
mệt . Nếu chỉ là một nhân viên ăn lương chủ, thì cớ gì cô lại lo lắng
cuống cuồng khi anh gặp khó khăn ? Nếu chỉ là vai diễn trên sân khấu thì tại sao tim cô lại rung động bồi hồi, lại sung sướng cãm động đến rơi
nước mắt trước từng cữ chỉ ân cần săn sóc của anh ? Nếu là hai người xa
lạ thì cớ gì, cô lại nôn nao mong ngóng chờ cơm anh như thế ?
Hữu Bằng đã chinh phục trái tim cô bằng sự lạnh lùng kiêu ngạo đầy nam
tính, hay bằng sự giàu sang, vẽ uy quyền của một giám đốc tôn nghiêm ?
Tất cả đều không phải, Hữu Bẵng đã chinh phục cô bằng con người thật của mình, một con người mà ngoài cô ra, không một ai hiểu nổi.
Anh
không kiêu ngạo, lạnh lùng, tàn nhẫn như vẽ bên ngoài mọi người lầm
tưởng . Trái tim anh nhân hậu, dịu dàng và tế nhị biết bao . Nhất là từ
khi kh