pacman, rainbows, and roller s
Chàng Trai Không Biết Yêu

Chàng Trai Không Biết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323870

Bình chọn: 7.00/10/387 lượt.

cô trả
lại khách hàng số tiền bị thiệt thòi , nếu như cô chịu đáp ứng cho tôi
một điều kiện nhỏ.

- Chỉ một điều kiện nhỏ thôi ư ? - Tịnh Nghi
không tin vào sự dễ dãi đột xuất này - Thế điều kiện ấy là gì ? Tôi chỉ
nhận lời khi điều kiện ấy không trái với lương tâm, tổn thương đến danh
dự của mình.

- Dĩ nhiên rồi . - Hữu Bằng vui vẻ - Điều kiện đó rất dễ dàn , cô chỉ cần...

Chợt thấy Duy Hùng đang đứng cạnh bên mình, đang dỏng đôi tai lắng nghe, Hữu Bằng đột ngột dừng lời quay sang bảo Duy Hùng :

- Nơi đây đã hết chuyện của anh rồi , hãy ra ngoài làm việc . Nhớ khép cửa lại cho tôi đấy.

- Dạ.

Quay lưng xăng xái bước đi mà lòng Duy Hùng tràn đầy thất vọng. Từ đầu đến
giờ cho người ta chứng kiến . Vậy mà, phần kết cuộc lại không biết được . Hữu Bằng đòi điều kiện gì mà ra chiều bí mật thế ? Vui vẻ, hớn hở vậy , hổng lẽ giám đốc của mình đã động lòng trước sắc đẹp của Tịnh Nghi rồi ? Ồ , không đâu ! Hữu Bằng không háo sắc , không tiểu nhân đê tiện thế ?
Cần gái đẹp , ông ta chỉ búng tay một cái thôi . Vậy điều kiện ông đòi
Tịnh Nghi đáp ứng là điều kiện gì , có trời mới đoán ra.

Mặc dù
hết thảy mọi người, ai cũng nói mới có thai hai tháng thì chưa thể thấy
bụng được đâu, Tịnh Nghi vẫn không tin, vẫn đi tìm một cái khăn quấn
vòng quanh bụng rồi mới mặc áo vào.

Trông giống giống rồi đấy.
Xoay mình qua lại trước gương, cố bắt chước dáng đi của mấy bà bầu môt.
lần nữa, cô mới an tâm đẩy cửa bước ra ngoài.

- Chị Nghi ! Tướng của chị hôm nay sao lạ quá . Bộ chị bị đau xương sống hả ?

Nhật Hà đang ngồi học thấy cô bước ra, ngạc nhiên lên tiếng hỏi.

- Ừ . Hôm qua vác giỏ rau nặng quá nên xương sống có vấn đề...

Trả lời cho xuôi với nó mà lòng Tịnh Nghi nghe tê tái . Người ta giả mang
bầu mà bảo là đau xương sống , cái thằng sao mà vô duyên quá . Bước lên
xe buýt, tìm một chỗ ngồi , Tịnh Nghi lại rút tấm kịch bản trong giỏ ra
đọc lại .Đã thuộc làu làu, nhưng cô cứ thấy lòng lo lắng quá.

Lần đầu tiên phải nói dối, phải đóng kịch, liệu cô có tự nhiên được không ? Hay là sẽ phá ra cười sặc sụa.

- Hữu Bằng ơi! Dù không thương xin anh nghĩ chút tình . Đứa con trong bụng em là của anh đây, lẽ nào anh không nhìn nhận ?

- Cô ơi ! Cô sao vậy ?

Tay áo bỗng bị lay mạnh, Tịnh Nghi ngỡ ngàng bừng mắt dậy . Hai người đàn bà ngồi cạnh bên đang nhìn cô đầy lo lắng.

Thôi chết ! Tịnh Nghi vội bịt lấy miệng mình xấu hổ . Thì ra vì lo lắng quá
nên cô đã đọc to lời thoại kịch bản . Những người kia hẳn nghĩ cô đang
mắc bệnh tâm thần.

- Dạ, không sao , không có gì đâu ạ . Cháu... tập tuồng thôi.

- Thì ra cô là diễn viên hả ? - Hết ngạc nhiên, đến tò mò, hai người đàn
bà quay hẳn người về phía Tịnh Nghi - Cô tên gì vậy ? Trông lạ quá ,
chắc cô it diễn trên tivi lắm hả ?

- Dạ, cháu còn đang học.

Đáp nhát gừng một câu , Tịnh Nghi quay mặt nhìn qua khung cửa sổ . Nghĩ
đến cảnh lát nữa đây mình sẽ phải sướt mướt khóc trước mặt Hữu Bằng và
nhiều người nữa...

Đúng là rắc rối, đúng là nhiều chuyện . Cái gã Hữu Bằng này... Tịnh Nghi lầm bầm mắng . Diễn như vậy được rồi, còn bắt cô phải khóc cho lâm li bi đát . Gã chẳng biết là đã hàng trăm lần cô
phải tập diễn đi diễn lại cảnh này mà chẳng lần nào khóc được không ?
Hôm nay thủ sẵn chai dầu cù là của mẹ , hy vọng là nước mắt sẽ chảy ra
khi bị bôi dầu vào mắt.

Hai triệu đồng tuy lớn, nhưng nếu hôm đó
không phải vì sợ Hữu Bằng chụp hình đưa lên báo, cô chẳng đời nào làm
một việc khốn nạn như thế này đâu . Độn bụng giả mang bầu để phá hoại
đám cưới người ta . Thất đức và xấu hổ lắm.

Mà cái gã Hữu Bằng
này nghĩ ra cũng lạ đời . Là đàn ông , ai cũng thích cưới vợ, sinh con,
chỉ có mỗi mình hắn là sợi hãi . Bác bếp trưởng còn kể cho cô nghe nhiều huyền thoại lắm. Rằng... mỗi lần ông chủ Thái, ba của hắn đưa một giai
nhân về nhà giới thiệu cho gã chọn là gã lập tức chuồn êm.

Lần
này, nghe đâu nội và ba của gã phải làm áp lực ghê lắm mới buộc được gã
chịu đính hôn . Chắc là cô dâu xấu ghê gớm lắm , gã mới phải nhờ đến cô
đứng ra phá đám.

- Ê , ê ! Dừng lại, tôi đến nơi rồi.

Mãi nghĩ, Tịnh Nghi không hay xe chạy lố một đoạn xa, đến khi dừng đèn đỏ mới giật mình hét lớn.

- Trời ơi! Lúc nãy ngay trạm sao không xuống . Dừng giữa đường như vầy công an phạt chết . Thôi, chờ đến trạm sau đi.

Không cho xe dừng lại, gã lơ cằn nhằn . Tịnh Nghi chưa kịp nài nỉ gã thì một người trong xe đã lên tiếng :

- Khó khăm làm gì, người ta bầu bì nặng nề. Dừng lại đi !

- Hừ !

Quay lại nhìn vào bụng Tịnh Nghi như để kiểm tra , gã lơ mới chịu đập ầm ầm vào thùng xe cho bác tài dừng lại.

Bước xuống xe, đi bộ vòng trở lại , hai bàn tay xoa nhẹ xuống bụng , Tịnh
Nghi thầm nghĩ : Đến ngày mình mang bầu thật... chà chà , sẽ như thế nào nhỉ ? Ai sẽ là cha của đứa con trong bụng cô đây ? Có vô tình, có phụ
bỏ cô như gã Hữu Bằng trong kịch bản kia.
<