Disneyland 1972 Love the old s
Chàng Trai Không Biết Yêu

Chàng Trai Không Biết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323932

Bình chọn: 8.00/10/393 lượt.

>Trời ơi! Tịnh Nghi không
thể nào hình dung nổi hậu quả khủng khiếp, một bài báo được đăng lên .
Rồi đây... mọi ngườinghĩ về cô như thế nào ? Nhật Hà sẽ nghĩ về cô ra
sao ? Mọi chuyện sẽ đồn đến tai mẹ . Bà sẽ xấu hổ mà chết mất . Bao
nhiêu lần mẹ đã dạy chị em của cô rồi . "Nghèo cho sạch, rách cho thơm " . Sao cô vì một miếng ăn để đến nổi phải nhục nhã thế này.

- Nào , cô gái ! Nếu muốn đẹp thì ngẩng đầu lên, nhoẻn cười một cái . Đừng xuất hiện trên mặt báo với vẻ mặt khó coi như thế.

"Tách " một cái . Tịnh Nghi chưa kịp nói gì chiếc máy ảnh đã lóe sáng trên
tay Hữu Bằng . Như vẫn chưa yên tâm, anh còn cẩn thận bấm liên tục hai
ba kiểu nữa.

- Thưa giám đốc...

Không thể để mọi chuyện được lan truyền trên báo , Tịnh Nghi hạ mình nài nỉ :

- Xin ông bỏ qua chuyện này giùm, xin đừng đăng lên báo , tôi sẽ biết ơn
ông nhiều lắm . Tôi sẽ đền bù thiệt hại cho ông , không phải sáu trăm
ngàn , mà là một triệu đồng.

- Vậy sao ?

Vẻ thảm não của Tịnh Nghi không làm Hữu Bằng thấy động lòng . Mỉm cười, anh hỏi với vẻ khôi hài, giễu cợt :

- Nếu tôi nhớ không lầm, dường như lúc nãy có người vừa bảo với tôi rằng : danh dự không thể dùng tiền mà mua được.

- Vâng, thưa ông. - Gật đầu rồi vẫn với vẻ cam chịu, phục tùng, Tịnh Nghi bước đến gần Hữu Bằng cất lời năn nỉ, dù điều này hòan toàn ngược với
tính cách của cô - Lúc nãy tôi đã lỡ lời , xin lỗi ông . Xin ông hãy
rộng lòng tha thứ, tôi hứa sẽ không tái phạm.

- Tôi không tin vào lời của cô đâu - Khoát tay nói vẻ bất cần, Hữu Bằng đứng dậy - Và tôi
cũng không có nhiều thời gian đôi co với cô . Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong, cô đừng làm phiền tôi nữa.

Nói xong, anh đẩy mạnh ghế dợm bước đi . Tịnh Nghi vội nắm lấy tay anh kéo lại :

- Ông gíam đốc , xin ông đừng đi.

- Ơ, cái cô này !

Bực mình, Hữu Bằng giằng mạnh tay mình lại . Tịnh Nghi quỳ xuống chân anh, bật khóc...

- Hãy tha cho tôi lần này... tôi van ông đấy.

- Giám đốc à ! Thái độ cô thành khẩn tội nghiệp quá ! - Duy Hùng không nỡ lòng , đành nói chen vào - Tha cho cô ta một lần đi.

- Mày biết gì mà nói . - Hữu Bằng quắc mắt - Biết đâu tha cô ta lần này,
cô ta lại đếm làm ầm ĩ những nhà hàng khác .Không phải là những suất ăn
chẳng mất tiền, mà là những mưu đồ chiếm đoạt khác. Khóc lóc, van xin,
chẳng qua vì sợ mọi người nhận mặt không còn làm ăn được chứ gì ?

- Thật ư ?

Tin ngay lời giám đốc , Duy Hùng sợ hãi đứng yên. Cũng phải thôi, bọn gian manh bây giờ tinh vi , xảo quyệt. Quỷ kế đa đoan...

- Không đâu . Tôi không phải là phường trộm cướp, gian manh. Tịnh Nghi òa lên khóc lớn - Tôi xin thề có đất có trời...

- Thôi được . Tôi sẽ không đăng bố cáo nữa.

- Thật ư ? - Tinh Nghi kêu lên mừng rỡ - Ôi ! Cám ơn ông... Ông thật là tốt quá.

- Còn cô thì quá ư rắc rối . - Gõ nhẹ đầu mình , Hữu Bằng mệt mỏi - Hảy
mau trả tiền cho khách rồi về đi . Tôi không muốn kéo dài chuyện này
cùng cô nữa.

- Nhưng... - Tịnh Nghi lại cắn môi mình, nói ngập
ngừng - Biết nói sao bây giờ... Thú thật... sáu trăm ngàn... trả lại
khách... tôi không có.

- Cái gì ? - Đôi mày chau lại , Hữu Bằng
gằn giọng - Được đằng chân, lân đằng đầu hả ? Tôi không rảnh để đùa với
cô đâu . Nếu không có tiền thì... Hùng ! Hãy đưa cô ấy đến công an.

- Khoan ! Xin ông đừng nóng... - Một lần nữa Tịnh Nghi nắm lấy tay Hữu
Bằng - Tôi không phải kẻ như ông nghĩ , cũng chẳng phải đang đùa với
lòng tốt của ông. Mà là...

Ngưng một chút, cô rưng rưng kể cho
Hữu Bằng rõ hoàn cảnh của mình. Từ việc cô là nhân viên bỏ rau cải cho
nhà han`g của anh, đến lời xúi bẩy của bà bếp trưởng ra sao, cô đều kể
tất không giấu giếm.

Giọng cô thật thà ánh mắt cô trung thực quá, đến nỗi Hữu Bằng dù muốn nghi ngờ cũng không nghi ngờ được. Thì ra
..Tịnh Nghi chính là cô gái bỏ hàng bông mà đã nhiều lần anh được nghe
các nhân viên phụ trách phần nấu ăn khen ngợi đây . Không ngờ cô ta
trông nhỏ bé, mảnh khảnh như vậy mà mạnh quá . Sáng nào cũng đẩy một xe
ba gác rau cải đầy ắp . Lại còn nghe đâu , ngoài nhà hàng của anh , cô
còn đẩy đi giao hàng cho đến ba nhà han`g khác nữa . Sức làm việc như
vậy thật khâm phục, đáng khâm phục vô cùng.

Cơn giận lui dần,
thành kiến cũng lui dần , Hữu Bằng nhận ra mình đã hơi nặng tay với Tịnh Nghị Tội nghiệp ! Không phải là dân lừa đảo . Nãy giờ chắc cô sợ lắm,
mất cả hồn vía chớ chẳng chơi . Hừm ! Nghĩ lại mình cũng ác lắm đấy.

Nhưng đang căng như vậy, lẽ nào... bây giờ lại đột nhiên tha bổng ? Hữu Bằng
nghe khó xử . Xưa nay anh rất lập trường, giải quyết vấn đề dứt khoát
độc tài lắm , đâu thể dùng dà dùng dằng, suy đi tính lại như con gái .
Hiếm khi có cơ hội bắt bẻ một cô gái đẹp như Tịnh Nghi lắm . Bỏ qua thật uổng.

À ! Hay là... Mắt Hữu Bằng vụt long lanh sáng. Phải rồi... Anh chồm thẳng người lên hào hứng :

- Tôi sẽ không đăng bố cáo tội của cô lên báo . Cũng như sẽ thay