Old school Easter eggs.
Câu Chuyện Về Em

Câu Chuyện Về Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326911

Bình chọn: 9.00/10/691 lượt.

như thiêu, nói: "Đã bệnh như vậy còn vẫn nhớ đến chuyện
này, ngoan ngõan một chút, phá hoại môi trường ít thôi."

Cứ như
vậy, vài ngày vô tri vô giác trôi qua, cơn sốt của Ôn Viễn cuối cùng đã
hoàn toàn rút khỏi. Nắng sớm chói nhức mắt cô, như phản xạ có điều kiện
lấy tay dụi dụi mắt, mặc cho Kiều Vũ Phân đỡ ngồi dậy từ trên giường.

"Nào, húp một chút cháo. Cô Phương đã mang tài liệu để báo nguyện vọng đến
rồi, đợi con đỡ hơn, chúng ta cùng xem rồi lựa một trường. Đúng rồi, con bị ốm, không đi đến trường tra điểm được, chủ nghiệm lớp con đã đưa một bản đáp án đến đây, trước khi chọn trường hãy dự tính điểm trước."

Ôn Viễn nháy nháy mắt, không lên tiếng, chỉ húp cháo.

"Viễn Viễn, con thấy lần thi này thế nào?"

"Không được tốt lắm." Trong miệng ngậm cháo, lời Ôn Viễn nói không rõ ràng.

Kiều Vũ Phân thở dài một hơi: “Vậy chọn trường phải cẩn thận một chút." Như
sợ ảnh hưởng đến tâm tình Ôn Viễn dưỡng bệnh, Kiều Vũ Phân lên tinh thần nói: “May mà biết thành tích mới báo nguyện vọng, đến lúc đăng ký
nguyện vọng, chắc vẫn có một trường trong thành phố B."

Ôn Viễn
nuốt hớp cháo, quan sát sắc mặt Kiều Vũ Phân một chút, thăm dò nói:
"Thật ra thì, trường học ở thành phố T điểm chuẩn cho học sinh không cao như thành phố B, có mấy trường có thể suy xét một chút."

"Chọn
trường ở thành phố T để làm gì? Một mình con chạy đến nơi đó, có thể
thích ứng sao? Bà Thành và mẹ nhớ con thì phải làm thế nào?"

"Có nhiều phương tiện mà, muốn thăm cũng dễ thôi." Ôn Viễn ôm cánh tay của mẹ làm nũng.

"Hừ, nói thì dễ nghe. Vậy nếu con ốm một trận thế này, ai tới chăm sóc con?
Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả người mua thuốc cho con cũng không có!"

Ôn Viễn dẩu môi, dè dặt lẩm bẩm một câu: "Chú không phải ở đó sao."

"Không được!" Kiều Vũ Phân dứt khoát nói: “Chỉ ở thành phố B, không đi đâu hết."

Ôn Viễn kinh ngạc nhìn Kiều Vũ Phân đứng dậy, bưng chén ra ngoài. Cô hơi
lờ mờ, một lúc lâu sau mới nhận ra Kiều Vũ Phân đang tức giận. Điều này
làm cô bối rối, xoắn ngón tay, ngẩn người nhìn ánh nắng sau cơn mưa
ngoài cửa sổ.

Trong ấn tượng của Ôn Viễn, Kiều Vũ Phân rất ít khi nổi giận với cô. Dù bà để ý học hành của cô như vậy cũng không hề mắng
mỏ cô khi thi không tốt, lớn như vậy, mắng cô nhiều nhất, lại là Ôn Hành Chi. Nói tốt cũng không tốt, giống như hiện tại, đối mặt với tức giận
của Kiều Vũ Phân, Ôn Viễn không biết nên sao làm sao đây.

"Cộc cộc cộc"

Tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Viễn lê dép đi mở cửa, nhìn thấy bà Thành đứng ở
ngoài cửa: “Bạn học của cháu gọi điện tới, mau đi xuống nhận."

Bạn học?

Ôn Viễn hơi nhíu mày, đi theo bà Thành xuống lầu.

Trong phòng khách, Kiều Vũ Phân đang cầm điện thoại nói với đầu bên kia không ngừng, khóe miệng như hơi mỉm cười: “Viễn Viễn nhà bác đương nhiên ở
thành phố B rồi, cháu và nó có thể chăm sóc lẫn nhau. Đừng thấy nó mười
tám tuổi, vậy mà vẫn chưa chăm sóc được mình đâu." Nhìn thấy Ôn Viễn,
Kiều Vũ Phân vẫy vẫy tay với cô: “Bạn học, Tô Tiện."

Mí mắt Ôn
Viễn nhảy lên, vội vàng nhận lấy điện thoại. Giọng Tô Tiện từ đầu kia
truyền tới, Ôn Viễn liếc nhìn Kiều Vũ Phân, nắm chặt ống nói: “Cậu gọi
điện tìm tớ?"

"Ừ, muốn hỏi cậu về tình hình dự tính điểm, thế nào??"

"Cũng, cũng tạm được." Ôn Viễn xoắn dây điện thoại, úp mở nói: “Cậu thì sao? Vào đại học B êm ả chứ?”

"Đâu có linh như cậu nói, lần này tớ làm không tốt."

Ôn Viễn không tin: “Làm không tốt nhưng vào trường cũng không thành vấn đề."

Tô Tiện cười cười, nói tránh đi: "Nghĩ được chưa? Báo trường nào? Nghe bác gái nói là thành phố B."

Vừa nghe đến hai từ bác gái, Ôn Viễn theo phản xạ nhìn nhìn Kiều Vũ Phân
ngồi bên cạnh. Tuy đang pha trà, nhưng vừa nhìn vẻ mặt kia cũng biết bà
đang rất chú ý đến bên này. Ôn Viễn cảm thấy tim đập rộn lên, cô quay
đầu, ừ một tiếng với đầu bên kia điện thoại: "Tớ nghĩ rồi, vẫn ở lại gần nhà thì tốt hơn. Đi học tốt nhất nên gần nhà một chút, như vậy bất cứ
lúc nào cũng về được."

"Được, tớ biết rồi."

Tô Tiện nói xong, cúp điện thoại. Ôn Viễn nhìn điện thoại có chút không hiểu, cậu biết rồi? Biết cái gì?

"Viễn Viễn."

Cúp điện thoại, thấy Kiều Vũ Phân vẫy cô qua đấy. Ôn Viễn do dự một chút,
nắm vạt áo đứng ở bên sofa. Kiều Vũ Phân nhìn cô, giống như là hoàn toàn quên mất không vui lúc trước, kéo tay cô, cười híp mắt hỏi: "Có phải là người lúc trước viết thư tình cho con không?"

Ôn Viễn lúng túng: "Không phải như mẹ nghĩ....."

"Còn muốn giấu mẹ." Kiều Vũ Phân lườm cô, nhìn mặt cô hồng hồng, cho rằng cô đang xấu hổ, lại nói: "Có gì đáng ngại đâu, mẹ nghe đứa bé kia nói gần
nói xa là người có chừng mực, gọi điện thoại đến hỏi thăm, rõ ràng là
muốn học chung trường với con." Dừng một chút, lại hỏi: “Có biết cha mẹ
nó đang làm gì không?"

Ôn Viễn cảm thấy mặt mình như muốn chết cháy: "Mẹ, hai chúng con chỉ là bạn bè bình thường."

Bạn bè bình