Ring ring
Câu Chuyện Về Em

Câu Chuyện Về Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326870

Bình chọn: 8.5.00/10/687 lượt.

n đón, chỉ là mấy ngày
trước khi nói chuyện điện thoại với người nhà, Kiều Vũ Phân chủ động nói đến việc muốn kêu người đi đón, giờ phút này không thấy ai, Ôn Viễn lại cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nghĩ một hồi cô vẫn quyết định gọi điện
thoại cho người nhà. Chỉ là vừa bấm số điện thoại được một nửa, liền
nghe thấy phía trước vang lên hai tiếng còi xe ngắn ngủi, cô sốt ruột
ngẩng đầu, đợi đến khi nhìn thấy người trong xe, trong nháy mắt trợn
tròn hai mắt.

Là Ôn Kỳ, người này đang một tay cầm vô lăng, thoải mái nhàn nhã tai tựa vào trên xe. Tư thế giống hệt Ôn Hành Chi, chỉ có
điều do anh làm, nên có vài phần không đứng đắn.

Ôn Viễn chậm rãi cất điện thoại, đi dạo quanh xe của anh một vòng. Ôn Kỳ thấy thế cũng
xuống xe, đeo cặp kính râm trên sóng mũi, đặc biệt tiêu sái nói một câu: "Sao nào, chiếc xe mới này của anh rất tuyệt phải không?"

Xe jeep Wrangler, rất có phong cách.

"Bền chắc không?" Ôn Viễn hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Tất nhiên rồi." Ôn kỳ trả lời vô cùng phóng khoáng thoải mái.

Ôn Viễn gật đầu: "Vậy em đạp thử một cái xem sao?"

"Em dám!"

Sắc mặt của đại thiếu gia nhà họ Ôn thay đổi, xốc cô lên nhét vào ghế phụ,
lên xe đạp mạnh chân ga đi về phía nhà họ Ôn. Ôn Viễn không khỏi ngã
lệch sang một bên, cười gian xảo. Cười đến mức Ôn Kỳ muốn cào cấu cô:
"Cười, cười, em phải tiếp tục cười cho anh!"

Ôn Viễn bĩu môi: "Em nói này, bốn năm nay em về nhà cũng không thấy anh đến đón em, sao lần
này lại đến, thì ra là có xe mới nên đến khoe khoang mà, trẻ con không
còn ngây thơ!"

Ôn Kỳ cũng không giận cô, nhếch mày, nói: "Nói thế nào xe này cũng là tự anh mua, mang biển số của quân đội, trên xe còn
có chuông báo động, chỉ cần ấn xuống hai cái."

Ôn Viễn cắt ngang anh: "Anh tập trung lái xe đi, đừng gây nhiễu loạn giao thông nữa."

Nhà họ Ôn ở ngoại ô thành phố, cho nên dọc đường đi giao thông cũng thông
thoáng. Về đến nhà, tất cả mọi người nhà họ Ôn ở sân trong đều đi ra
ngoài trái hẳn với dự đoán của Ôn Viễn, Ôn Viễn nhìn vào mắt Ôn Kỳ,
nhưng cái gì anh cũng không nói, hất cằm lên, bước vào cửa viện.

Cửa phòng và cửa viện thông với nhau, cho nên Kiều Vũ Phân và bà Thành đứng ở trước cửa liếc mắt liền nhìn thấy Ôn Viễn. Kiều Vũ Phân đứng đó mỉm
cười, nhưng bà Thành lại ra đón, ôm chặt lấy Ôn Viễn.

Ôn Viễn vẫn chỉ ngây ngốc đứng đó."Bà, bà, hôm nay trong nhà có khách đến hả? Sao lại náo nhiệt như vậy?"

Bà Thành nhéo mũi cô: "Còn không phải sao, hôm nay hai nhân vật quan trọng trong gia đình đều trở về."

"Hai nhân vật quan trọng?"

"Một người là ba con, còn một người khác, chẳng lẽ không phải là con."

Ôn Viễn có chút khó tin nhìn Kiều Vũ Phân, bà cười vẫy tay với cô: "Nào,
mau vào trong đi, Ôn Kỳ sẽ không đón con về nữa đâu, các món ăn trên bàn vừa được hâm nóng rồi."

Trong phòng ăn, bày biện một bàn thức ăn, trong đó hơn một nửa đều là món Ôn Viễn thích ăn.

Ông nội Ôn Khác đang ngồi trên ghế sofa dùng trà, còn Ôn Hành Lễ thì ngồi ở bên cạnh xem văn kiện, trông thấy Ôn Viễn đi vào, liền đặt sang một
bên.

Ôn Viễn dường như phản ứng không kịp, chào hỏi hai vị trưởng bối: "Ông nội, ba."

Ôn Khác khẽ gật đầu, nét mặt lộ ra vẻ hiền từ, nhưng Ôn Hành Lễ lại trực
tiếp đứng lên, đỡ lấy túi xách phía sau lưng cô: "Trở về rồi? Đi đường
rất vất vả?"

Ôn Viễn lắc đầu: "Không, không hề vất vả."

Nửa tiếng đồng hồ đi xe, sao lại nói vất vả. Trái lại tình thế trong nhà
thế này, khiến cô có chút ứng phó không nổi, mấy lần trước lúc trở về,
vẫn chưa có một lần cả nhà đều chờ đợi nghênh đón. Ôn Viễn bỗng có chút
thụ sủng nhược kinh.

"Được rồi, nha đầu cũng trở về rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi." Kiều Vũ Phân nói, lại dặn dò Ôn Hành Lễ: "Dìu ông nội."

Thức ăn được đưa lên, Ôn Viễn vùi đầu cố gắng mà ăn.

Không khí này làm cô cảm thấy có cái gì đó không đúng, hơn nữa, thực ra cô
cũng cô cảm thấy có chút áy náy. Có lẽ không bao lâu nữa, những sự cưng
chiều dễ như trở bàn tay vào lúc này sẽ không có nữa, những thứ hiện tại gọi là người thân, cô vẫn chưa biết sau này phải dùng thân phận gì để
đối mặt. Nhớ tới những điều này, Ôn Viễn cảm thấy có chút bất an. Đột
nhiên chân lại bị đá một cái, đôi đũa trong tay Ôn Viễn lách cách rơi
xuống bàn, cô ngẩng đầu trợn mắt nhìn Ôn Kỳ, tên đầu sỏ gây ra chuyện,
nhưng Ôn đại thiếu gia lại hơi bất đắc dĩ nói: "Mất hồn rồi hả? Ông nội
hỏi em đấy?"

Ôn Viễn lập tức cảm thấy xấu hổ nhìn sang Ôn Khác,
ông nội Ôn cũng không để ý nhiều, cười ha ha hỏi: "Sang năm, à không,
năm nay, có phải sắp tốt nghiệp?"

Ôn Viễn gật đầu, lại nghe ông hỏi: "Tìm được việc chưa?"

"Trước mắt có một chỗ." Ôn Viễn cân nhắc đáp: "Một công ty ở thành phố T, cũng chỉ là thực tập ."

"Thành phố T." Ôn nội chậm rãi gật đầu: "Cũng tốt, dù sao chú của cháu cũng ở
đó, còn có người có thể chăm sóc, sẽ không để cháu chịu thiệt."

Ôn Viễn ừm một tiếng, cúi đầu