Insane
Câu Chuyện Về Em

Câu Chuyện Về Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327340

Bình chọn: 10.00/10/734 lượt.

u thương cô, dung túng
cho cô là được.

Sau khi lấy lại tinh thần, Ôn Viễn chạy tới bên
cạnh Ôn Hành Chi, giơ tay về phía anh: “Đưa cho em cái bật lửa, em muốn
tự mình đốt.”

Ôn tiên sinh liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng từ chối cô: “Không cho.”

Cô sáng mắt khẩn cầu: “Em sẽ không gây ra nguy hiểm đâu. Hơn nữa, để pháo
hoa để trong xe không an toàn, đốt hết một lần cho rồi.”

Ôn Hành
Chi híp mắt, lấy ra cái bật lửa. Ôn Viễn vừa muốn đưa tay ra lấy, liền
bị anh gạt đi. Chỉ thấy anh nghiêng người lấy từ phía sau ra một gói
thuốc.

“Anh…anh hút thuốc?” Ôn Viễn mở to mắt nhìn anh, anh hay
phải xã giao nên sẽ phải hút thuốc, mấu chốt là hút ở mức độ nào rồi có
nghiện rồi hay chưa. Ôn Hành Chi biết hút, nhưng anh rất ít khi hút.
Giống như nguyên tắc của anh, cái gì dễ nghiện thì anh sẽ tuyệt đối
không đụng vào.

“Em dùng cái bật lửa quá nguy hiểm, để anh đốt một điếu thuốc cho em dùng.”

Nói xong, anh đưa cái bật quẹt cho cô, rồi lấy một điếu thuốc ra. Ôn Viễn
ngây ngốc nhìn động tác của anh, thấy anh ra hiệu, cô bật lửa lên, đưa
đến trước mặt anh. Ôn Hành Chi nhìn cô một cái, khẽ đưa điếu thuốc lại
gần bật lửa rồi cho lên miệng cắn nhẹ điếu thuốc hít vào một cái, điếu
thuốc cứ như vậy mà cháy lên.

Ôn Viễn nhìn cả quá trình không
nháy mắt, chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông. Anh không phải cố ý chứ? Chỉ đốt điếu thuốc thôi mà, sao lại đẹp như vậy - anh đang dụ dỗ cô?

“Được rồi, em cầm đi chơi đi.”

Ôn tiên sinh bình tĩnh vỗ vỗ gương mặt của cô, đưa điếu thuốc cho cô. Ôn
Viễn hít một hơi lấy lại tinh thần, đỏ mặt cầm điếu thuốc chạy ra xa. Ôn Hành Chi nhìn theo bóng lưng cô rồi nhàn nhạt cười.

Thật ra thì
ban đầu anh không có ý định trở về, bởi vì xung quanh anh người đón tết
âm lịch quá ít, đa số là người nước ngoài, bàn công việc không xong, cho nên anh ở thị trấn A qua giao thừa, tính ngày hôm sau thì về thành phố
T. Nhưng một lần gọi điện thoại về nhà lại nghe bà Thành nhắc tới lúc Ôn Viễn đau lòng. Vì vậy anh liền đổi ý, trở về đây với cô. Bởi vì trừ anh ra, không ai có thể biết cách dỗ cô.

“Đẹp không?”

Ôn Viễn hét chói tai làm cho Ôn Hành Chi hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn những pháo
hoa đang từ từ nở rộ nhưng không có lên tiếng. Đúng lúc có mấy đại viện ở Kinh Sơn cũng đang đốt pháo hoa, tiếng vang chợt vang lên làm cho Ôn
Viễn sợ hết hồn, cô ném điếu thuốc trong tay, chạy về bên cạnh Ôn Hành
Chi.

“Cầu nguyện không?”

Bạn học Ôn Viễn vui mừng
hỏi, Ôn Hành Chi nhìn chăm chú gương mặt hồng hồng của cô, vẻ kích động
đều hiện hết lên mặt cô, nhìn vô cùng đẹp mắt. Theo bản năng, anh nắm
lấy eo cô ôm cô vào ngực, không nói hai lời, hôn lên môi cô. Mùi hương
thuốc lá nhàn nhạt, anh nhẹ nhàng cuốn lấy cái lưỡi mềm mại của cô, từ
từ hôn. Ôn Viễn ngẩn ra, sau đó máy móc dùng hai tay ôm chặt lấy anh,
hôn sâu hơn. Tuy nụ hôn này có trễ, nhưng cô vẫn không muốn buông ra.

“Em cầu nguyện cái gì?” Cô thoáng đẩy ra, hỏi cô.

“Không cho anh biết.” Cô chu chu miệng trả lời.

Ôn tiên sinh híp híp mắt, cúi xuống cắn đôi môi mềm mại của cô, tiếp tục
hôn, giống như là đang trừng phạt. Thật ra nguyện vọng của cô bé này
không có gì khó đoán, không có gì khác…chính là cả đời này, được ở chung với anh.

Kỳ nghỉ đông kết thúc rất nhanh, đúng như lời nói lúc trước, Ôn Hành Chi
lại trở về nhà một chuyến, hơn nữa còn mang Ôn Viễn cùng trở về thành
phố T. Không còn mấy ngày nữa là tới ngày nhập học, quả nhiên như lời
mọi người hay nói, trong đại học thì năm nhất là thời kỳ xinh tươi nhất, còn khoảng thời gian còn lại của đại học thì trôi qua rất nhanh, đảo
mắt, đã xong bốn năm đại học.

Kề từ sau khi Từ Tiểu Hà chuyển
phòng ký túc xá cũng không có người mới, vẫn chỉ có ba người Ôn Viễn,
Lưu Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu. Ba người sống chung với nhau vô cùng
hòa thuận, không chỉ là hiện tại mà còn sau khi tốt nghiệp, liên lạc
cũng chưa bao giờ bị gián đoạn. Dĩ nhiên đó là chuyện sau này. Chỉ là Ôn Viễn cảm khái nói một câu, công việc quan trọng nhất ở đại học chính là phân phòng ký túc xá, bởi vì nó có thể quyết định ai sẽ là bạn thân cả
đời.

Sau khi nhập học lại được hai tháng, người quản lý các khoa
bắt đầu tổ chức các đợt thực tập. Không tiếp tục đào tạo chuyên sâu mà
là tích cực liên hệ với các đơn vị thực tập, trong lớp có rất nhiều bạn
chọn về thực tập ở công ty gia đình, mà sau một đêm suy nghĩ phòng ký
túc xá Ôn Viễn quyết định ở lại thành phố T, bỏ qua trình độ phát triển
kinh tế của thành phố này, ba người lựa chọn ở lại thành phố T bởi vì
một nguyên nhân chung chính là…đàn ông.

Bạn học Ôn Viễn tất nhiên không phải nói rồi, Lưu Xuân Hỉ cùng với Chu nghiêu thì cũng đang chìm
đắm trong tình yêu, bạn trai của hai người đều là người ở thành phố T,
cho nên hai người đều ở lại đây. Mặc dù mọi người hay nói đến khi tốt
nghiệp sẽ chia tay, nhưng lại thấy tình cảm của họ lại rất vững vàng, Ôn Viễn có chút cảm động. Dĩ nhiên, tiểu Hỉ cùng với Chu Nghiêu cũng có
vấn