Polaroid
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328594

Bình chọn: 9.5.00/10/859 lượt.

iờ đã hơn tám giờ sáng, anh còn chưa
chịu đi ăn sáng thì sức nào chịu nổi?

Cruise ăn xong núi thức ăn trước mặt mình, quệt miệng nói: “Moselle, cô ăn ít quá đấy!”

Tư Tồn càng nghĩ càng lo, bất thần đứng dậy: “Cruise, ăn xong rồi thì đi thôi”.

Cruise trở về phòng thu dọn hành lý, Tư Tồn không kìm được bản thân mình nữa
liền đi tới trước cửa phòng Mặc Trì. Hành lang rất yên tĩnh, một tiếng
động cũng không có. Tư Tồn theo thói

quen gõ cửa ba hồi. Cô nhâ'n chuông, gõ cửa, đập cửa nhưng tấm cửa được chạm trổ tinh xảo
trước mặt vẫn không hề động đậy. Tư Tồn hoảng loạn, cô lấy hết sức vặn
cửa ra, lớn tiếng hét: “Mặc Trì! Anh có ở trong đó không?”

Mặc Trì vẫn không trả lời. Nhân viên phục vụ nghe hét liền chạy đến: “Thưa cô, cô có cần giúp gì không ạ?”

“Người trong phòng này đã ra ngoài rồi sao?”, Tư Tồn hỏi. “Hôm qua vị khách ở
phòng 303 nhờ tôi mua giúp mấy lon bia, sau đó tôi không thấy ông ấy ra
ngoài nữa”, nhân viên đáp.

Tư Tồn thất kinh: “Hôm qua anh ấy vừa bị thương nên không thể uống bia được”

Nhân viên phục vụ nghe thấy thế liền lo sợ hỏi: “Vậy phải làm thế nào thưa cô?”

Tư Tồn lớn tiếng nói: “Mau mở cửa ra, tôi phải vào trong!”

Nhân viên phục vụ sợ xảy ra chuyện, bèn lấy chìa khóa mở cửa phòng. Họ vừa mở cửa ra, mùi bia nồng nặc đã xông lên mũi.

Tư Tồn xông vào phòng, nhìn thấy Mặc Trì đang dựa vào thành giường,
nghiêng đầu, lông mày nhíu lại, hai tay ôm bụng, người cuộn lại như một
con tôm. Tư Tồn sợ hãi, sà vào giường và lớn tiếng gọi tên anh.

Mặc Trì hơi thở dồn dập, nét mặt vô cùng đau đớn. Tư Tồn khẽ lay nhẹ khiến
Mặc Trì ho hắng kịch liệt. Cô phát hiện ra ở phía đầu giường có một bãi
đờm màu vàng, hình như còn có vài vệt máu đỏ. Tư Tồn hoảng loạn lau sạch miệng cho anh. Mặc Trì cố gắng mở mắt ra, nhìn cô lắc đầu, dường như
muốn nói anh không sao cả nhưng một trận ho nữa lại kéo đến. Máu từ
miệng anh phun ra.

“Moselle, xảy ra chuyện gì thế?”, Cruise nghe
tiếng Tư Tồn hét lên, liền vội chạy ra khỏi phòng mình. Khi nhìn thấy
miệng Mặc Trì đầy máu, anh ta không khỏi kêu lên một tiếng: “Ôi, Chúa
ơi!” Tư Tồn rơi nước mắt, gào lên: “Mau gọi bác sĩ đi!”

Cruise
quay người chạy ra ngoài. Trong giây lát, bác sĩ của khách sạn đã tới
kiểm tra cho Mặc Trì rồi nhanh chóng đưa ra kết luận: “Có thể anh ấy bị
xuất huyết dạ dày. Khách sạn không thể xử lí được, cần đưa đến bệnh viện gấp”.

Mặc Trì được hỏa tốc chuyển tối bệnh viện. Tư Tồn và
Cruise cũng lên xe cứu thương đi cùng. Đến bệnh viện, anh được đưa vào
Phòng Cấp cứu, cô chạy theo vào nhưng bị chặn lại phía ngoài cửa.

Cruise nhanh chóng làm thủ tục nhập viện cho Mặc Trì. Lúc nãy do vội vàng, anh ta đã đi luôn dép trong phòng của khách sạn ra ngoài. Tiết trời Bắc
Kinh trong tháng Ba vẫn rất lạnh khiến chân anh ta không khỏi tê cứng.

Tư Tồn chăm chú nhìn vào cửa Phòng Cấp cứu vẫn đóng chặt, không nói tiếng
nào, đầu dựa vào tường. Cruise đến bên cạnh và đặt tay lên vai cô:
“Moselle, Chúa sẽ bảo vệ ông Mặc”.

Tư Tồn nói rõ ràng từng chữ một: “Cruise, tôi sẽ ở lại đây, anh về đi”.

Cruise không mang theo đồng hồ, anh ta cầm tay Tư Tồn rồi liếc qua chiếc đồng
hồ trên tay cô: “Moselle, sắp mười giờ rồi, cô phải cùng tôi trở về
khách sạn. Vé máy bay vẫn ở khách sạn, đừng quên là chúng ta có chuyến
bay lúc ba giờ chiều”.

Tư Tồn lắc đầu nói: “Xin lỗi Cruise, lúc này tôi không thể cùng anh về Mỹ”.

Cruise kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”

Tư Tồn nói thẳng: “Anh ấy bị bệnh như vậy, tôi không thể bỏ mặc anh ấy, tôi phải chăm sóc và chờ anh ấy khỏe lại”.

“Thế vé máy bay thì sao?”

“Trả lại vé, đổi ngày hoặc xé đi, tùy anh!”

Cruise quan sát Tư Tồn và hỏi với vẻ nghiêm túc: “Moselle, hãy nói cho tôi biết, anh ta là ai?”

Cruise cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của Tư Tồn có gì đó không ổn. Hôm qua
khi leo Trường Thành, từ đầu đến cuối cô chỉ ở bên cạnh Mặc Trì. Cruise
có lý do để tin rằng, người đang được cấp cứu trong kia không đơn thuần
chỉ là đối tác làm ăn của họ.

Tư Tồn không có ý giấu anh ta. Cô thẳng thắn đáp: “Anh ấy là chồng cũ của tôi”.

Cruise nhắm chặt mắt kêu lên: “Ôi, Chúa ơi!”

Tư Tồn ngẩng đầu lên nhìn Cruise, nói một cách chân thật: “Tôi cũng không
ngờ lần này về nước lại gặp anh ấy. Hôm qua chúng tôi đã chào tạm biệt
nhau, nhưng bây giờ tình hình anh ấy như thế này, tôi không thể bỏ lại
anh ấy để về Mỹ”.

Cruise là con trai của một cổ đông trong công
ty của Lý Thiệu Đường. Anh ta là Thạc sĩ Ngành Quản lý. Trước đây, anh
ta làm việc cho chi nhánh công ty ở London. Sau khi Lý Thiệu Đường qua
đời, đại hội cổ đông biểu quyết kết thúc mọi hoạt động của qông ty ở hải ngoại, vì thế Cruise bị điều về tổng công ty.

Anh ta từng học
tiếng Trung ở trường đại học, do đó gặp được Tư Tồn như gặp lại người
bạn lâu năm. Anh ta nghe ba mình nói Tư Tồn mới từ Trung Hoa đến Mỹ được sáu năm. Hồi đầu đến Mỹ, đến một câu tiến