
ó. Lão hiếu kì với cuốn sách Mặc Trì đang đọc, bên trong đặc
kín những chữ là chữ như một bầy kiến. Lão mở bìa sách ra rồi đọc: “Anh
ngữ đại học, giáo trình của trường Phát thanh Truyền thông”.
“Cậu đang học đại học à?”, lão kinh ngạc hỏi. Người ta đến Thẩm Quyến để
kiếm tiền còn chàng trai trẻ này lại đến đây để học đại học.
Mặc
Trì khẽ gật đầu. Chính vào giây phút đó, lão đã cảm nhận được rằng, cậu
thanh niên này không phải người tầm thường. Lão cũng mơ hồ hiểu ra, cửa
hiệu băng hình bé nhỏ của mình không thể trở thành nơi dừng chân dài lâu của chàng trai đó.
Về phía Mặc Trì, anh thấy rất an tâm với việc làm trong tiệm băng hình của lão Mạch. Có một lần, anh nói với lão, bây giờ người ta đang đua nhau học tiếng Anh để xuất ngoại, nếu không xuất
ngoại thì cũng bắt đầu thi vào Đại học Truyền thông, nhân cơ hội này bán băng học tiếng Anh chắc chắn sẽ lãi to. Lão Mạch bắt đầu để ý những
người xung quanh, thấy Mặc Trì nói có lí, liền bảo anh nhập một số" băng như “Hứa Quốc Chương Anh ngữ” hay “Chín trăm câu Anh ngữ” về. Kết quả
là lượng tiêu thụ lớn tới bất ngờ, có thể sánh ngang với băng nhạc Đặng
Lệ Quân ngày xừa.
Một thời gian sau, Mặc Trì lại nói với lão
Mạch, ngoài việc bán băng hình, cửa hàng còn có thể bán thêm máy thu âm, vừa chứng tỏ được đẳng cấp, lại kiếm thêm được lợi nhuận. Lão Mạch nghe theo, kết quả là chỉ mấy ngày sau, tất cả thanh niên làm thuê ở khu vực xung quanh đều biết tiếng cửa hàng băng hình của lão vừa lớn vừa chuyên nghiệp, mua hàng ở đó thì khỏi cần lo lắng về chất lượng. Ngày nào,
khách hàng cũng nườm nượp ra vào.
Nửa năm trôi qua, Mặc Trì lại
nói, đã có nhiều người mua được máy ghi hình từ Hồng Kông. Bây giờ, nếu
bắt đầu kinh doanh mảng băng ghi hình thì chắc chắn sẽ kiếm lời lớn. Lần này, lão Mạch thấy đôi chút do dự. Lão lập luận rằng, người ta nếu muốn xem băng hình thì có thể ra quán, làm gì có ai dám bỏ ra cả số tiền lớn mua băng hình về xem chứ. Hơn nữa, những cửa hàng khác cũng đều chưa
thấy động tĩnh gì. Mặc Trì nói, có người mua máy ghi hình tất sẽ có
người mua băng ghi hình, đợi đến khi các cửa hàng khác bắt đầu bán thì
lợi nhuận của chúng ta chắc chắn sẽ bị giảm đi nhiều phần. Lão Mạch do
dự một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định để Mặc Trì thử nghiệm. Với lần thử nghiệm đó, Mạch Kí Âm Tượng của họ đã trở thành cửa hàng đầu tiên ở Thẩm Quyến bán băng ghi hình.
Doanh thu của cửa hàng tiếp tục
tăng nhanh, thế nên lão Mạch quyết định tăng lương cho Mặc Trì và bảo
anh có “chiêu” gì hay hãy bung ra hết, lão sẽ nhất nhất nghe theo. Mặc
Trì nói: “Không phải là nghe theo tôi mà là nghe theo tiếng gọi của thị
trường. Tôi thường nói chuyện với đám công nhân làm thuê ở công xưởng,
có tin tức gì mới mẻ, tôi đều biết được hết. Sau khi sằng lọc tin tức,
tôi sẽ nắm được rất nhiều thông tin có ích về thị trường”.
Lão Mạch giơ ngón tay cái tỏ ý bái phục. Anh chàng giúp việc này quả thật không tầm thường.
Cứ thế mà kì nghỉ Tết Nguyên Đán năm 1983 chẳng mấy chốc đã đến. Mặc Trì
không trở về nhà, lão Mạch vẫn cho anh nghỉ Tết ba ngày. Không có ai
thân thích ở Thẩm Quyến, thế mà ban ngày anh vẫn ra ngoài cho đến khi
tốì muộn mới trở về. Thời gian còn lại trong ngày, anh cứ ở lì trên gác
đọc sách, ngay cả khi được lão Mạch mời xuống ăn bữa cơm tất niên cùng
gia đình, anh cũng từ chối. Sau Tết Nguyên Đán, Mặc Trì đã xin phép ông
chủ nghỉ việc.
Lão Mạch đương nhiên chẳng nỡ lòng nào để anh đi: “Cậu không vừa ý điều gì sao? Tôi sẽ tăng lương cho cậu”.
Mặc Trì liền nói thẳng: “Ông chủ đối với tôi rất tốt, tôi vô cùng cảm kích. Nhưng đã đến lúc tôi muốn mở một cửa hàng của riêng mình”.
Lão
Mạch biết sẽ có ngày này. Người thông minh nhanh nhạy như cậu ta làm sao chấp nhận chôn chân mãi trong cái cửa hàng băng hình nhỏ bé như vậy?
Lão không khỏi lắc đầu, chán nản nói: “Không ngờ, tôi lại tự tay bồi
dưỡng một đốì thủ tiềm năng”.
“Tôi sẽ không trở thành dối thủ của ông chủ đâu.”, Mặc Trì mỉm cười: “Cửa hàng của tôi mở ở Phúc Điền, tôi
đã tìm được mặt bằng ở đó rồi”.
“Rồi không biết tôi có còn tìm được một trợ thủ đắc lực như cậu nữa hay không?”, lão Mạch lại than thở.
“Nhân tài cả nước đều đổ về Thẩm Quyến, mấy chiêu trò nhỏ của tôi có đáng gì
đâu? Hơn nữa, ông chủ gặp phải vấn đề gì đều có thể tìm tới tôi”. Anh
cười nói rồi viết cho lão Mạch địa chỉ mới của mình.
Mặc Trì là
một người trọng nghĩa khí. Chờ tới khi ông chủ tìm được trợ thủ mới, anh mới thu xếp hành lí rời khỏi cửa hàng Mạch Kí Âm Tượng. Cửa hàng băng
hình của anh ở Phúc Điền là một gian hàng rất nhỏ nhưng được thu dọn
sạch sẽ. Quầy băng cassette tự chọn được bài trí chỉnh tề, một giá băng
ghi hình kiểu dựng đứng được xếp đầy băng video trông thật sự hoành
tráng. Ba mặt tường được trang trí bằng những tấm họa báo lớn, khách
hàng vừa bước vào là có thể nắm bắt được xu hướng thịnh hành lúc bấy
giờ.
Từ khi Mặc Trì rời khỏi nhà lão Mạch, mối quan hệ giữa họ
lại càng trở nên thân thiết hơn. Mỗi tháng,