
được câu trả
lời đại khái rằng: “Lúc nhỏ, chân có vấn đề, sẽ không bao giờ lành lại
được”. Lão Mạch không khỏi cảm thấy tiếc thay cho một cậu thanh niên
tướng mạo đường đường thế kia.
Từ đó, lão Mạch không thể rời xa
chàng trợ thủ đắc lực này. Vợ lão quanh năm ốm đau nằm trên giường, con
trai nhỏ mới vào lốp Một, việc gì cũng đến tay lão lo liệu. Không chỉ
giúp lão Mạch quản lí cửa hàng đâu ra đấy, mà nhân phẩm của Mặc Trì cũng khiến lão vô cùng yên tâm. Không lâu sau, đến những việc như nhập hàng, thu nợ lão cũng giao hết cho Mặc Trì xử lí.
Buổi sáng, Mặc Trì
cầm “tờ giấy thông hành đặc biệt” tới phố Trung Anh chuyên bán buôn băng hình. Buổi tối, đám thanh niên làm thuê gần đó thích tới cửa hàng ngắm
nghía, Mặc Trì vẫn mở cửa và giới thiệu cho họ những ca khúc thịnh hành
nhất thời đó. Ai ai cũng hài lòng về anh. Cuối cùng, lão Mạch cũng được
rảnh rang thật sự. Sáng sớm, sau khi làm bữa sáng phục vụ vợ xong, lão
lại đưa con tới trường. Chiều tối, lão lại đến trường đón nó về, tiện
đường mua thức ăn nấu bữa tối. Việc làm ăn của cửa hàng không những
không bị ảnh hưởng mà còn mỗi ngày một phát đạt. Hồi đó, ở phố Đông Môn, người ta có thói quen dựa vào đặc điểm của người khác để đặt biệt hiệu. Tỉ như, lão Mạch béo khỏe thì người ta gọi là “Mạch béo”, cậu giúp việc ở cửa tiệm bên cạnh là người Sơn Đông nên được gọi là “Tiểu Sơn Đông”.
Còn Mặc Trì bị thọt chân, thế là cái tên “Mặc thọt” dần dần được lan
truyền rộng rãi.
Trước đây, lão Mạch không được ăn học, ông cũng
cho rằng, tuy phần lớn biệt danh không lấy gì làm hay ho nhưng lúc gọi
cũng cảm thấy rất thân mật, thế là cũng hùa theo người khác, gọi Mặc Trì là Mặc “thọt”.
Từ khi tới đây, ánh mắt Mặc Trì chưa bao giờ để
lộ tâm trạng. Ông chủ dặn gì anh đều toàn tâm toàn ý làm theo. Anh trầm
tĩnh, ít nói, điềm nhiên như không, nên chẳng ai hay biết rằng người
thanh niên luôn mang nụ cười nhàn nhạt trên môi ấy lại chất chứa trong
lòng mình bao nỗi đau khổ, cũng chẳng ai hay biết anh đang nghĩ ngợi
điều gì.
Lão Mạch phát hiện, Mặc Trì không giống như những người
giúp việc ở các cửa hàng xung quanh. Đám ấy thường thích tụm năm tụm
bảy, uống rượu và tán gái. Tất cả những hoạt động đó Mặc Trì đều không
tham gia. Sau khi đóng cửa hàng, anh thường đi dạo loanh quanh gần đó,
có lúc rất muộn mới quay về “kí túc” (thật ra là gác hai nhà lão Mạch).
Vào giữa mùa hè, mưa bão liên tiếp, cái chân đau của Mặc Trì càng giở
chứng. Lúc di chuyển lên gác, chân anh tê cứng lại, gần như không thể cử động được, phải bám vào tay vịn mới có thể lên được. Anh còn bị nhiễm
phong hàn, ho hắng suốt ngày đêm. Vốn cho rằng, phong hàn cảm mạo chỉ là chuyện vặt vãnh với cánh đàn ông, lão Mạch cũng không mấy để tâm đến.
Nhưng người vợ bị bệnh liệt giường của lão lại nhắc nhở: “Em thấy cậu
giúp việc mới ho hắng mấy ngày nay mãi không khỏi. Một thân một mình ra
ngoài kiếm sống không dễ dàng gì. Anh hãy mua cho cậu ấy ít thuốc”. Ra
ngoài lão Mạch là ông chủ, còn trong nhà lại rất nghe lời vợ. Lão liền
tới hiệu thuô"c mua mấy vỉ thuốc thương hàn rồi mang lên gác cho Mặc
Trì.
Vừa lên tới nơi, lão đã cảm thấy xót ruột. Căn gác nhỏ vừa
chật chội lại u ám. Mặc Trì đang nằm nghiêng, dựa đầu vào thành giường,
vừa ho khan vừa đọc sách. Chiếc giường đơn nhỏ bé bên trên chất không
biết bao nhiêu là sách. Mặc Trì nằm lọt thỏm giữa những chồng sách cao
ngất, trông càng đáng thương. Bát mì nơi đầu giường chỉ mới được động
tới chừng một hai thìa. Sau khi nhìn kĩ một hồi, lão bỗng hoảng hồn. Một chiếc chân giả vừa dài vừa thẳng được đặt ngay trước giường, còn một
bên tay của Mặc Trì vô thức đặt lên vị trí vốn phải là cái chân trái ấy.
Thấy lão Mạch đi tới, Mặc Trì vội nhổm dậy chào hỏi. Thấy ông chủ đứng ngẩn
người ở đó, Mặc Trì mới chợt nhớ ra mình đã gỡ một bên chân giả xuống.
Mặt anh trắng bệch ra, thẫn thờ một lúc lâu anh mới lên tiếng: “Xin
lỗi... ông chủ”.
Lão Mạch hoàn toàn hiểu ra sự việc, chả trách
chân trái của anh ta lúc nào cũng run rẩy, hóa ra đó là chân giả. Bảo
sao anh ta không đến công trường hay công xưởng tìm việc.
Khuôn
mặt Mặc Trì lộ vẻ ái ngại, song dần dần lại chuyển sang thản nhiên. Anh
nói: “Từ nhỏ tôi đã như thế này, nhưng khi đeo chân giả vào cũng không
thua kém gì người bình thường, chắc chắn sẽ không để ảnh hưởng tới công
việc đâu”.
Gia đình vô"n không cao sang gì, lão Mạch cũng đặc
biệt có thể thông cảm cho hoàn cảnh của người khác. Lão vội nói: “Tôi
biết, nhưng chân như thế mà ở trên gác thì vất vả cho cậu quá. Từ ngày
mai, cậu cứ xuống nhà dưới, ở chung với Đông Tử”. Đông Tử là con trai
của lão Mạch, năm nay lên bảy tuổi.
“Không cần đâu. Tôi ở đây rất tiện”, Mặc Trì vội nói.
“Cậu không cần phải khách khí với tôi”, lão rộng rãi trả lời.
“Ông chủ cũng không cần khách khí với tôi, chuyện lên xuống tầng với tôi dễ
dàng lắm”. Mặc Trì chậm rãi nói, ánh mắt hiện ra vẻ cương quyết không
thể lay chuyển. Thấy không thể thuyết phục được anh, lão Mạch đành phải
bỏ ý định đ