Old school Swatch Watches
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329165

Bình chọn: 10.00/10/916 lượt.

/>
“Nếu muốn
làm trong các ngành kĩ thuật thì đều phải là thợ có kinh nghiệm, ngoài
ra Nhà nước còn hoan nghênh sinh viên mới tốt nghiệp tới xây dựng đặc
khu mới. Nhưng sức khỏe con không tốt, con lại mới chỉ học tới cấp
hai...”, Thị trưởng Mặc tiếp tục phân tích.

“Con biết”, Mặc Trì đáp cụt lủn.

Thị trưởng Mặc đành bất lực: “Ai dà...”

Không đợi ba nói tiếp, Mặc Trì nói chắc như đinh đóng cột: “Ba mẹ, con đã quyết định rồi!”

Trần Ái Hoa lại sốt sắng, Thị trưởng Mặc đưa mắt ngăn bà lại, rồi quay người mở ngăn kéo lấy ra ba cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Mặc Trì: “Ba và mẹ con
không tích lũy được nhiều, tất cả chỉ có bấy nhiêu. Nếu con muốn đi thì
hãy mang theo số tiền này”.

Mặc Trì đẩy ba cuốn sổ tiết kiệm về
phía ba, lớn tiếng nói: “Ba! Ba có còn coi con là người nhà họ Mặc
không? Con trai nhà họ Mặc phải dùng đến tiền tích lũy của ba mẹ mới có
thể phiêu bạt sao?”

Thị trưởng Mặc và Trần Ái Hoa cùng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Thị trưởng Mặc mới thở dài: “Thôi, tất cả tùy con vậy”.

Hai ngày sau, Mặc Trì tiễn ba mẹ ra bến tàu. Sau hôm đó, anh đeo một
chiếc ba lô gọn nhẹ, tay chống nạng và bước lên chuyến tàu tới Thẩm
Quyến.



Đến tận mùa xuân năm 1987, lão Mạch - ông chủ của cửa hàng băng hình ở con
phố Đông Môn khu La Hồ, Thẩm Quyến vẫn thường kể với người khác về Mặc
“thọt” - người bạn khởi nghiệp cùng với mình. Hồi đó, ông muốn sửa sang
lại cửa hàng nhỏ ven đường của mình để chuẩn bị bán băng hình, chủ yếu
là bán buôn bán lẻ băng ghi âm các ca khúc thịnh hành thời đó.

Khác với nhiều người ngoại tỉnh tới Thẩm Quyến để tìm chân trời mới, lão
Mạch là người Thẩm Quyến chính gốc. Lão được sinh ra, lớn lên, đi học và trưởng thành đều ở trên con phố này. Vợ lão mang thai, về sau xét
nghiệm ra đứa trẻ mắc dị tật tim bẩm sinh thì lúc đó cái thai đã được
hơn sáu tháng, nếu phá thai sẽ rất nguy hiểm tới tính mạng người mẹ. Bác sĩ nói hãy thử mạo hiểm một lần, đánh cược với ông trời sinh đứa trẻ
ra, biết đâu cả hai mẹ con được bình an. Cuối cùng, đứa trẻ cũng chào
đời, nhưng vợ lão thì từ đó bị bệnh liệt giường. Lão Mạch cũng coi như
đó là cái số của lão, đành dựa vào cửa hàng nhỏ này mưu sinh cho qua
ngày đoạn tháng. Trong cuộc đời này, gia đình nào mà không có chuyện
phiền lòng, nhưng người ta vẫn sống cả đấy thôi.

Thế nhưng chỉ
sau một đêm, thôn chài nhỏ bé này bỗng dưng trở thành “trận tuyến” đầu
tiên của công cuộc cải cách mở cửa toàn quốc, huyện Bảo An bỗng trở
thành thành phố Thẩm Quyến. Những người đào vàng từ khắp cả nước đua
nhau tới đây như nước triều dâng. Nơi nơi ngổn ngang gạch gỗ. Thôn chài
nhỏ bé biến thành công trường xây dựng khổng lồ. Người dân địa phương
thi nhau sửa sang lại cửa nhà, không phải để tự kinh doanh mà cho người
ngoại tỉnh tới thuê. Trước đây, chỉ chạy sang Hồng Kông mới kiếm được
nhiều tiền, nhưng bây giờ hình như ở Thẩm Quyến này đâu đâu cũng có
vàng, chỉ cần khom lưng là dễ dàng nhặt được.

Nhà cửa của lão
Mạch đã sẵn, chỉ tiếc là sức khỏe của vợ lão không tốt nên lão không
muốn cho quá nhiều người ngoại tỉnh đến thuê. Lão Mạch bèn nảy ra sáng
kiến mở một cửa hàng nho nhỏ. Lão muốn mở một cửa hàng băng hình, vừa có thể kiếm tiền ngay trước cửa nhà, vừa có thời gian chăm sóc vợ con. Hơn một năm trôi qua, việc làm ăn ngày càng phát đạt, lão cần một trợ lí
giúp lão coi sóc cửa hàng. Thông báo tìm người đã treo được ba ngày mà
chẳng ai ngó ngàng tới. Những người trẻ tuổi thường chỉ thích tới công
trường hoặc công xưởng làm thuê, tuy vất vả nhưng kiếm được nhiều tiền.
Đến ngày thứ tư, một chàng trai họ Mặc - mà từ ấy ông gọi là Mặc “thọt”
tim tới cửa hàng ông.

Lão Mạch ban đầu còn tưởng anh là du khách, bỡi anh nom thân hình cao ráo, dáng vẻ thư sinh, nho nhã, làn da hơi
rám nắng như thể vừa bị ánh mặt trời chói chang của phương Nam thiêu
đốt. Lão không ngờ anh lại chỉ vào tờ thông báo và hỏi: “Ông chủ, ở đây
có cần tìm thêm người nữa không?”

Lão Mạch nhìn đi nhìn lại cũng không thấy anh ta giống người bán băng, liền hỏi lại: “Anh biết trông cửa hàng không?”

Anh cười nhạt nói: “Năm 1978 tôi đã từng đi bán băng nhạc Đặng Lệ Quân”.

Lão Mạch nghe giọng, đoán anh cũng là người từng trải. Đằng nào cửa hàng
của lão cũng đang cần người nên liền giữ anh lại. Lão bao toàn bộ chỗ ăn ở, nhưng tiền lương rất thấp và phải thử việc trong ba ngày. Ngay ngày
đầu tiên, lão đã phát hiện ra chàng trai trẻ này có thiên phú kinh
doanh, làm việc lanh lợi, đầu óc minh mẫn, tính toán tỉ mỉ. Khiếm khuyết duy nhất là chân trái của anh ta không được linh hoạt lắm, mỗi lần
khiêng thùng hàng đều nghiêng nghiêng ngả ngả, khiến người ta nơm nớp lo sợ cả người lẫn hàng ngã sẽ lăn ra đất. Thế nhưng, anh chưa bao giờ làm rơi thùng hàng, một chiếc băng cũng chưa từng bán sót. Lão Mạch thoạt
tiên cho rằng chân anh bị trẹo, không bao lâu sau sẽ khỏi. Tới tận khi
phát tháng lương đầu tiên cho người thanh niên tên Mặc Trì này, khi lão
vô tình hỏi tại sao chân anh mãi không khỏi thì mới nhận