Old school Swatch Watches
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329035

Bình chọn: 8.5.00/10/903 lượt.

cười
nói.

Nét mặt lão Mạch bỗng nghiêm lại, ông hạ giọng hỏi Mặc Trì:
“Gần đây, Trương “phát tài” có tìm đến chỗ cậu không?” Trương “phát tài” cũng là người quen cũ của họ, tền thật là Trương Đức Phát, cả ngày mơ
mộng phát tài nhưng chỉ thích ngồi mát ăn bát vàng, nên mới có biệt danh Trương “phát tài”.

“Mấy hôm trước, anh Trương có đến tìm tôi,
đúng lúc đó tôi đang bận họp nên cũng chỉ nói qua loa mấy câu rồi về
mất”, Mặc Trì nói.

“Thế hắn có mượn cậu...” Lão Mạch động đậy ngón cái vào ngón trỏ, làm động tác vẽ ra một con số.

Mặc Trì chần chừ một lúc rồi gật đầu: “Anh ta bảo cần hùn vốn làm ăn với bạn bè nên hỏi vay tôi hai ngàn tệ”.

“Cậu cho hắn mượn tiền rồi sao?” Lão Mạch kinh ngạc hỏi.

Mặc Trì gật đầu: “Anh ấy lông bông bao năm nay, cuối cùng cũng chịu chí thú làm ăn, sao tôi nỡ không giúp đỡ?”

Lão Mạch nghiến răng nói: “Cậu không biết đấy thôi, gần đây nó dính vào
nàng tiên nâu nên đi vay tiền khắp nơi. Cả phố đều bị nó lừa rồi, bây
giờ không ai đồng ý cho nó vay nữa. Nó cứ có tiền là đi mua thucíc, cho
nó vay là hại nó đấy”.

Mặc Trì ngạc nhiên quá đỗi: “Có chuyện đấy sao? Đáng ra tôi phải hỏi han kĩ hơn mới phải”.

“Thôi bỏ qua đi, cũng không trách cậu được. Bao nhiêu năm nay nó vẫn như vậy, về sau cậu cứ mặc kệ nó cho qua chuyện”, lão Mạch nói.

Biết Mặc
Trì bận rộn, lão Mạch chỉ ngồi trò chuyện thêm một lúc rồi ra về. Mặc
Trì mệt mỏi xoa xoa vùng thái dương. Gần đây, đơn đặt hàng nhiều quá,
công nhân phải làm thêm giờ mới kịp hạn giao hàng, anh cũng phẳi ở lại
“chiến đấu” cùng họ. Công nhân được luân phiên nghỉ ngơi, còn anh 24/24
phải có mặt ở xưởng, cơ thể anh đến lúc này gần như không đủ sức trụ
vững nữa. Mặc Trì nhẩm tính, sau khi xem xong mâV bản báo cáo này, anh
sẽ nghỉ ngơi một lúc. Khi nãy đứng nói chuyện với lão Mạch, anh đã mệt
mỏi như muốn khụy xuống đến nơi rồi.

Trong văn phòng có một gian
nhỏ, đó chính là phòng ngủ, cũng là “nhà” của Mặc Trì. Đến Thẩm Quyến
sáu năm nay, đã gây dựng được một sự nghiệp khiến ai ai cũng ngưỡng mộ,
thế nhưng đến giờ anh vẫn chưa có một ngôi nhà tử tế cho chính mình. Có
người khuyên anh, với tài lực hiện tại thì mua một căn hộ cũng chẳng
nhằm nhò gì, nhưng anh vẫn bình chân như vại. Bên cạnh anh đến một người thân thích cũng không có thì mua nhà để làm gì? Toàn bộ tiền tích ỉũy
và tâm sức của anh đều dồn cả vào công xưởng, vì thế sự nghiệp mỗi ngày
một lớn mạnh.

Mặc Trì miễn cưỡng đọc nốt mấy trang báo cáo còn
lại, lúc này mới nhận thấy bụng đang kêu réo cồn cào. Anh mở ngăn kéo
lấy ra một hộp mì ăn liền. Anh lấy nước sôi trong văn phòng úp mì, vội
vội vàng vàng ăn vài ba miếng, húp hết cả nước lẫn cái rồi vứt vỏ hộp và đi thẳng xuống phân xưởng.

Mới đi được nửa đường, Lý Chí Phi -
Giám đốc Bộ phận Nhân sự cất tiếng chào anh: “Tổng giám đốc Mặc, ngày
kia phỏng vấn tuyển nhân viên, anh có tham gia không?”

“Ngày mai
tôi phải đi Quảng Châu tham gia triển lãm, ba ngày nữa mới về.”, Mặc Trì nói: “Chuyện tuyển dụng cậu cứ tự quyết định. À phải rồi, ngày mai có
một quân nhân xuất ngũ đến phỏng vân, chưa cố tay nghề gì, nhưng là
người đáng tin cậy, cậu bố trí cho người ta một vị trí nhé”.

“Không vấn đề gì, đằng nào công ti cũng đang cần tuyển dụng bảo vệ, có quân nhân xuất ngũ thì tốt quá”, Lý Chí Phi nói.

Mặc Trì gật đầu, vỗ nhẹ vào vai Lý Chí Phi, ý mu<ín nói anh ta tự thu
xếp ổn thỏa mọi việc là được rồi đi thẳng xuống phân xưởng. Hôm nay, dù
thế nào cũng phải chạy xong tiến độ để công nhân được về nhà ngủ một
giấc tử tế.

Hôm sau, Mặc Trì cho phép những công nhân đã làm thêm giờ liên tiếp trong thời gian qua được nghỉ nửa ngày, còn anh lại dậy
từ sáng sớm, mang theo vali xách tay bằng da bền trong đựng đầy sách
ảnh, cùng Phó tổng Trần Thâm ngồi xe khách đường dài tới Quảng Châu.

Trần Thấm mới hai mươi bảy tuổi nhưng đã có bốn năm kinh nghiệm làm quản lí ở doanh nghiệp Nhà nước và ba năm kinh nghiệm làm quản lí ở doanh nghiệp
tư nhân. Hai năm trước, Lý Chí Phi đã phát hiện ra cô trong ngày hội
tuyển dụng nhân tài. Sau vài vòng phỏng vấh và sát hạch, cô đều bị ỉoại, chỉ riêng tinh thần kiên nhẫn không chịu khuất phục của cô mới thuyết
phục được Lý Chí Phi. Ban đầu, cô làm Giám đốc bán hàng, sau đó nhanh
chóng được thăng chức lên làm Phó tổng giám đốc. Lý Chí Phi cười nói:
“Đằng nào Mặc tổng cũng không gần nữ sắc, để một đại mĩ nhân bên cạnh
anh ấy, tôi cũng thấy yên tâm”. Chuyện Lý Chí Phi phải lòng Trần Thấm là “bí mật” mà cả công ti đều biết.

Trần Thấm quả nhiên là người
dạn dày kinh nghiệm, vừa tới nhà triển lãm ở đường Lưu Hoa, cô đã nhanh
chóng làm thủ tục và tìm thấy vị trí gian trưng bày của họ. Mặc Trì lấy
từ trong vali xách tay ra tấm pa nô được gấp gọn và tập sách ảnh về công ti, còn Trần Thấm rút ra từ túi xách của mình một chiếc hộp thủy tinh
được chạm khắc tinh xảo. Bên trên hộp khắc dòng chữ bằng tiếng Trung và
tiếng Anh: “Xin để lại danh thiếp”.

Hôm nay là ngày khai mạc cuộc