
chỉ dạy, đến giờ
chắc tôi vẫn ôm khư khư cái cửa tiệm bé xíu”.
Đã một năm rồi lão
Mạch không gặp gỡ Mặc Trì. Công xưởng của anh nằm ở ngoại ô, dẫu muốn
gặp nhau cũng không tiện. Tuy nhiên, gần đây, lão gặp phải một vấn đề
cần tới sự trợ giúp của anh. Nghĩ đến đó, lão sắp xếp ổn thỏa việc ở
nhà, giao phó cửa hàng cho trợ lí rồi bắt xe buýt đi về hướng ngoại ô.
Trên đường đi, lão nghe ngóng hỏi thăm và tìm tới “Công ti Trách nhiệm hữu
hạn thủ công mĩ nghệ Tư Chi Thanh” nằm ở phía Đông khu công nghiệp. Nói
là thủ công mĩ nghệ, nhưng thực chất công ti chủ yếu kinh doanh đồ dùng
trong nhà và đồ trang trí nội thất. Lão vừa bước vào xưởng sản xuất đã
thấy máy cơ khí phát ra âm thanh inh ỏi, chưa nhìn thấy bóng người đã
cảm nhận được nhịp độ lao động bận rộn của công xưởng.
Mùa xuân ở phương Nam vô cùng khô hanh. Quanh xưởng của Mặc Trì cây xanh mọc sum
sê, rậm rạp nhưng chẳng thấy bóng dáng một bông hoa nào. Trong vườn hoa
cũng chỉ trồng phượng vĩ và trúc xanh ngắt một màu, bồn hoa trên lan can nom cũng không lấy gì làm bắt mắt cho lắm. Lão Mạch hỏi bảo vệ và tìm
đến văn phòng của Mặc Trì. Không thấy có Thư kí đứng chắn đường, lão
liền gõ cửa ba tiếng và nghe thấy một giọng nam khàn khàn từ bên trong
vọng ra: “Mời vào”.
Lão Mạch đẩy cửa đi vào, thấy Mặc Trì đang
ngồi trước bàn làm việc rộng rãi, một tay chống trán, mắt đang nhìn một
chồng bảng biểu báo cáo. Mặc Trì thấy lão Mạch đến liền nhiệt tình đứng
lên chào hỏi: “Anh Mạch”.
Nghe giọng Mặc Trì, lão nhận ra có gì đó không ổn: “Cổ họng cậu làm sao thế?”
Mặc Trì cười nhạt, nói qua loa: “Mấy ngày nay phải làm thêm giờ, không có thời gian nghỉ ngơi nên mới vậy thôi”.
“Cậu cũng không trẻ trung gì nữa đâu, phải iấy vợ để có người chăm sóc
thôi”, lão Mạch trêu đùa. Năm ngoái, em gái của lão đã kết hôn với một
người bạn thanh mai trúc mã là hàng xóm từ thưở bé. Trong lòng lão không khỏi có chút tiếc nuối, lão không ngờ Mặc Trì lại làm ăn lớn đến thế.
Lão Mạch không nhận ra sắc mặt Mặc Trì có chút thay đổi vì anh vốn che giấu rất giỏi. Mặc Trì vội đi tới chỗ tủ lạnh rồi hỏi lão Mạch: “Anh uống gì không? ơ đây có nước ngọt, trà mát và sữa vitamin”.
“Cho tôi trà mát”, lão Mạch nói.
Mặc Trì mang ra một lon trà đưa cho lão, còn mình uống nước suối. Anh là người phương Bắc, không hợp với đồ uống miền Nam.
Mới đi lại vài bước trong văn phòng, chân anh đã rung lắc rất mạnh. Lão
Mạch nghiệm ra rằng, lúc nào bận rộn chân anh sẽ run lên liên tục, nhưng chỉ cần chịu nghỉ ngơi một lúc thì tình trạng ấy sẽ biến mất. Lão vừa
uốhg trà vừa quan sát văn phòng của Mặc Trì. Căn phòng rộng cả thảy bốn
mươi mét vuông. Trong đó kê một bàn làm việc, một giá sách lớn, một bộ
sô pha, một bàn trà, không chừa ra chỗ trô'ng nào, nhưng sao lão vẫn cảm giác như thiêu thiếu cái gì đó. Ngẫm nghĩ một lúc, lão mới phát hiện ra căn phòng này thiếu hoa.
Cả văn phòng rộng thế này mà chỉ có một bình hoa gỗ, bên trong cắm mấy cành lá to bản. Lão Mạch tuy là người ít học nhưng lại rất yêu hoa. Trước cửa hàng hay trên lan can nhà lão đều
trồng mai tam giác, bốn mùa đều có hoa tươi ngắm. Vốh là người thẳng
tính, lão sảng khoái nói: “Văn phòng của cậu bề thế thì bề thế thật đấy
nhưng không có hoa, thế này thì sát phong cảnh quá. Lần sau, tôi sẽ mang một ít hoa đến cho cậu trồng”.
“Không cần đâu, tôi cũng không có thời gian chăm sóc”, Mặc Trì thờ ơ nói.
Lão Mạch xua tay nói: “Ong chủ lớn như cậu mà còn phải tự tay trồng hoa sao? Hãy giao cho công nhân người ta làm”.
“Công nhân họ đều bận rộn hết cả rồi” Anh nhanh chóng chuyển đề tài: “Hôm nay anh Mạch đến đây có chuyện gì vậy?” Lão Mạch cười hì hì, thẳng thắn,
nói: “Đương nhiên là có chuyện, bình thường tôi sẽ gọi điện thoại mời
cậu đi uống trà chứ không có chuyện đi cả quãng đường xa tới công xưởng
của cậu đâu”.
Mặc Trì mỉm cười rồi đưa tay đập nhè nhẹ vào trước
ngực lão Mạch. Bây giờ người ta đều gọi anh là Mặc tổng, chỉ có những
người ở phố Đông Môn ngày xưa không câu nệ với anh mới khiến anh thấy
nhẹ nhõm, thoải mái: “Anh cứ nói đi, tôi sẽ cố hết sức”.
“Năm
ngoái em gái tôi kết hôn.” Lão Mạch nói: “Em rể thì mới xuất ngũ về, đến giờ vẫn chưa có công ăn việc làm, không biết chỗ cậu có thiếu người làm không. Em rể tôi tính tình thật thà lại khỏe mạnh, không sợ khó sợ khổ, nó muô"n học một cái nghề gì đó, theo tôi thấy nghề mộc là tốt nhất”.
Mặc Trì nhớ lại lúc anh mới lắp chân giả đi ra từ bệnh viện Khang Phúc,
lưng đeo ba lô, đi trên đường Đông Môn, rồi gặp lão Mạch: “Ong chủ, chỗ
ông còn tuyển người không”. Chuyện ngỡ như mới xảy ra ngày hôm qua, bây
giờ lại đến lượt lão Mạch hỏi chỗ anh có cần tuyển người không.
“Gần đây, công ti tôi đang có đợt tuyển người, để tôi tìm Giám đốc Lý ở Bộ
phận Nhân sự. Đầu tiên, cứ để cậu ấy chọn cái gì dễ dễ mà làm, sau đó
dần dần học kĩ thuật. Anh thấy thế nào?” “Được thế thì tốt quá. Tôi sớm
biết cứ tìm cậu là chuẩn mà”. “Chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Mặc Trì