Polly po-cket
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329594

Bình chọn: 9.5.00/10/959 lượt.

y
không được làm mẹ hay không?”

Lời Lý Thiệu Đường như tiếng sét đánh bên tai Mặc Trì.

Lý Thiệu Đường nói tiếp: “Đừng có bao biện là mày không cố ý. Bản thân mày là một tên đen đủi, nếu không phải vì mày, Tư Tồn cũng không đến nỗi
như ngày hôm nay. Con nó vì mày mà chết, cho dù mày có làm gì đi nữa
cũng không chuộc được hết tội!” Trong lòng ông ta còn muốn nói thêm một
câu nữa, đó là cả đời này ông cũng không trả hết được món nợ với Thiệu
Âm.

Mặc Trì ngẩng đầu lên nhìn Lý Thiệu Đường nhưng không nói được câu nào.

“Quỳ xuống!”, Lý Thiệu Đường đột nhiên quát lên.

Mặc Trì lặng người đi, anh nhớ đến thai nhi đã chết, nhớ tới ánh mắt vô
hồn, tuyệt vọng của Tư Tồn khi được đưa ra khỏi Phòng Phẫu thuật. Anh
dựa hẳn người vào cậy nạng rồi từ từ quỳ xuông nền.

Đầu gối bên
chân phải chỉ còn da bọc xương, đập vào nền đá lạnh lẽo khiến anh khẽ
rùng mình, mồ hôi lạnh cứ thế toát ra. Hai tay anh ôm chặt lấy cây nạng, cố gắng giữ thẳng lưng. Nếu như làm thế này có thể trả hết món nợ với
Tư Tồn thì anh nguyện sẽ quỳ như thế cả đời. Lý Thiệu Đường không nói
câu nào, chỉ mở cửa đi vào phòng bệnh, để lại Mặc Trì một mình quỳ trước phòng.

Anh không hề hay biết, Tư Tồn vừa tỉnh lại đã không ngừng khóc gọi tên anh. Bác sỹ lo sợ tinh thần cô chịu kích động mạnh sẽ ảnh
hưởng tới việc hồi phục sức khỏe nên đã tiêm cho cô một dung dịch dinh
dưỡng có chứa thuốc an thần.

Tư Tồn ngủ mê mệt suốt một ngày một
đêm, Mặc Trì cũng cỊuỳ trước cửa phòng bệnh của cô một ngày một đêm.
Cuối cùng, cơ thể anh đã không còn chút cảm giác gì nữa. Anh chỉ có thể
gắng gượng bằng sức lực yếu ớt từ đôi bàn tay. Trái tim anh đau đớn tới
tê dại, anh nghĩ đây chính là cảm giác của Tư Tồn lúc mất đi đứa trẻ.

Lúc trời sáng, Mặc Trì rời khỏi cửa phòng bệnh của Tư Tồn, anh bị chuyển tới Phòng Cấp cứu.

Cùng lúc đó, Lý Thiệu Đường đột nhiên bị xuất huyết não.

Người đàn ông đó đã tận tâm coi sóc, nhẹ nhàng dỗ dành con gái nay đột nhiên lại gục ngã như một thân cây đã khô lâu ngày.

Cũng may ông ta gục ở bệnh viện, vì thế đã được các bác sỹ kịp thời cấp cứu, tính mạng tạm thời được an toàn. Nhưng ông ta không đứng dậy được nữa,
toàn thân mất hết tri giác, không kiểm soát được việc đại tiểu tiện, đến con ngươi cũng cứng đơ, chỉ duy nhất có não bộ vẫn rất tỉnh táo, miệng
không ngừng phát ra những tiếng ú ớ nhưng không ai hiểu ông ta muốh nói
gì.

Cuối cùng, Lưu Xuân Hồng là người truyền đạt được những suy
nghĩ của ông ta. Ông ta nói muốn Tư Tồn ly hôn với Mặc Trì. Bệnh tình
của ông ta không ổn định, chỉ cần chịu kích động nhỏ thì có thể tái phát bất cứ lúc nào.

Lý Thiệu Đường ỉà vị khách nước ngoài đầu tiến
tới thành phố X nên nhất quyết không được để xảy ra sai sót nào trong
quá trình tiếp đón. Ông ta đã bị bệnh tới mức này nên chỉ còn cách mọi
thứ thuận theo ông ta, đợi tói khi bệnh tình ổn định sẽ chuyển về Mỹ để
tiếp tục điều trị.

Lúc đó, Tư Tồn mới sẩy thai được bôn ngày, cơ
thể suy nhược, vẫn chưa thể ngồi dậy được. Trần Ái Hoa đành phải gác
chuyện đứa con đang bị bệnh nặng của mình sang một bên để chăm sóc Tư
Tồn và Lý Thiệu Đường. Bà hỏi Thị trưdng Mặc sao sự việc lại tới bước
đường này? Thị trưởng Mặc gọi đó là “đa sự chi thu”16.

16. Thời buổi rối ren

Thị ủy, chính quyền thành phố đã phái một lực lượng hùng hậu tới chăm sóc
Lý Thiệu Đường. Năm đó, Thiệu Am qua đời trong lúc sinh con. Sau này, Lý Thiệu Đường cũng không kết hôn cùng ai nữa. Ông ta một mình tới nước Mỹ xa xôi để xây dựng cơ đồ. Cả cơ nghiệp lớn như vậy mà ông ta lại không
có lấy một người thân.

Trần Ái Hoa nói với Tư Tồn: “Ba đẻ con cũng là người đáng thương, con đừng trách ông ấy nữa”.

Tư Tồn vẫn im lặng uống hết tô canh, đột nhiên thấy trong lòng nhói đau.
Cô nghĩ, có lẽ đây chính là sợi dây linh cảm giữa ba và con gái. Đó
chính là mối quan hệ không gì có thể thay đổi được giữa cô và Lý Thiệu
Đường.

“Mẹ, Mặc Trì ra sao rồi?”, Tư Tồn hỏi.

Trần Ái Hoa
ấp úng. Bà nhớ lại lời van nài của Mặc Trì nên nói cứng: “Mặc Trì đang ở cơ quan, dạo này công việc của nó vô cùng bận rộn”.

Lòng Tư Tồn
dần dần trầm xuống. Cô không tin Mặc Trì không hề xuất hiện lần nào bên
giường bệnh của cô sau khi cô mất đi đứa con đầu lòng. Cô không tin, với anh công việc lại có vị trí quan trọng hơn cả cô.

Ngày thứ Sáu,
cuối cùng Tư Tồn cũng có thể gắng gượng ra khỏi giường. Hai chân cô đặt
xuống đất, cảm giác nhẹ bẫng như giẫm lên bông. Cô ra khỏi phòng bệnh
rồi hỏi y tá: “Hãy chỉ cho tôi điện thoại ở đâu?”

Cô gọi điện về
nhà họ Mặc nhưng không có ai nghe máy. Cô lại gọi đến Cục Dân chính, họ
trả lời gia đình Mặc Trì có chuyện nên anh đã xin nghỉ phép. Anh không ở nhà cũng không tới cơ quan sao? Tư Tồn bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Lúc lên tầng, gặp cô giúp việc ở cầu thang, Tư Tồn giống như gặp được cứu
tinh, vội vã hỏi: “Cô ơi, hãy nói cho cháu biết Mặc Trì rốt cuộc đang ở
đâu?” Cô giúp việc mắt đỏ hoe. Cô