Snack's 1967
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210034

Bình chọn: 8.5.00/10/1003 lượt.

g bây giờ mẹ đã có cháu bồng rồi cũng nên”.

Mặc Trì chưa từng nghĩ về việc có con, nhất thời không biết nên đáp lại lời của mẹ như thế nào, chỉ còn cách đánh lạc hướng cuộc nói chuyện: “Cô ấy còn phải thi nghiên cứu sinh”.

Nghe đến đó, giọng nói của Trần
Ái Hoa bỗng trở nên đanh thép: “Nghiên cứu sinh ư? Ôi, con trai ngốc của mẹ, Tư Tồn bây giờ sắp tốt nghiệp đại học, còn con đến cấp hai cũng
chưa học xong, con thây khoảng cách giữa con với nó còn chưa đủ lớn sao? Để nó đi học nghiên cứu sinh ư? Con có muốn nó làm vợ con nữa không
đấy?”

Mặc Trì bị chạm vào nỗi đau, mặt tím lại: “Cô ấy có khả năng học hành, cô ấy đi học cũng như con đi học, đâu có khác gì”.



Tháng Tư mới đó đã đến, Tịnh Nhiên viết thư về, một lần nữa mời vợ chồng Mặc
Trì tới Bắc Kinh chơi một chuyến. Vừa hay Tư Tồn mới kết thúc một môn
học, có cả một tuần thảnh thơi. Còn Mặc Trì cuối cùng cũng không trúng
cử chức Phó ban. Người ta cân nhắc tình hình sức khỏe của anh, nên dành
vị trí đó cho Trương Vệ Binh. Cục trưởng nói, anh đảm đương công việc ở
Ban phúc lợi rất xuất sắc nên bây giờ ông muốn điều anh tới một ban khác quan trọng hơn. Anh muốn vào Ban nào cũng được, chỉ cần thuộc phạm vi
của Cục Dân chính do ông quản lý. Mặc Trì biết, Cục trưởng đang muốn vỗ
về anh, cũng như giữ thể diện cho Thị trưởng Mặc. Anh từ chối sắp xếp
của Cục, xin nghỉ phép một tuần cùng Tư Tồn đến Bắc Kinh ngao du một
chuyến.

Mặc Trì vốn sinh ra ở thành phố Bắc Kinh. Anh đã từng kể qua cho Tư Tồn nghe về tuổi ấu thơ của mình ở đó.

Hồi ấy, đường phố Trường An thẳng tắp và rộng rãi. Trong những con ngõ nhỏ
với hàng cây cổ thụ, cùng những bức tường gạch đỏ, Mặc Trì với đám bạn
đồng trang lứa cùng chơi trò nhảy ngựa. Tứ hợp viện nơi gia đình Mặc Trì sinh sống có một cây hồng đỏ tất cao. Cứ đến đầu hè, Mặc Trì lại đặt
dưới gốc cây một chiếc bàn vuông, mỗi khi học bài xong, anh dạy em gái
Tịnh Nhiên viết chữ và đếm số. Buổi tối, trong lúc Trần Ái Hoa làm cơm,
Thị trưởng Mặc chơi đùa cùng Tịnh Nhiên, Mặc Trì luyện dương cầm. Cả tứ
hợp viện chìm trong tiếng nhạc du dương, cùng mùi thơm khó lòng cưỡng
lại của thức ãn lan tỏa.

Cứ vào khoảng tháng Chín, tháng Mười là
đến mùa hồng chín. Những quả hồng màu đỏ, ánh vàng kim treo lơ lửng trên cây như những chiếc đèn lồng bé xíu. Cô bé Tịnh Nhiên chỉ biết đứng
dưới gốc cây nuốt nước bọt thèm thuồng. Mặc Trì cậy thân hình cao lớn,
nhanh nhẹn ôm lấy thân cây, cố gắng leo lên hái hồng chia cho em gái nhỏ và các bạn cùng xóm.

Trần Ái Hoa nghĩ mãi vẫn không lí giải nổi
tại sao đứa trẻ trầm tĩnh này lại có lúc trở nên “hoang dại” như vậy, vì thế bà luôn quản thúc cậu chặt chẽ. Cậu bé Mặc Trì tuy nhỏ tuổi nhưng
lại lắm mưu nhiều trò. Cậu vẫn chăm chỉ làm bài, siêng năng luyện đàn,
nhưng cũng không thiếu những giây phút bày trò nghịch ngợm. Chỉ cần mẹ
đi vắng, cậu sẽ trở thành “trùm sò” của đám trẻ con trong ngõ.

Có một lần, Mặc Trì vừa nhét được mấy quả hồng vào túi áo, đang trượt khỏi thân cây thì Trần Ai Hoa bất ngờ dắt xe đạp vào cổng. Nhìn thấy Mặc Trì ở trên cây, bà tức giận quát khản cả cổ. Mặc Trì chưa kịp phản ứng gì,
Tịnh Nhiên ở dưới đã khóc ầm ĩ, khiến cậu hốt hoảng rơi xuống đất, trẹo
mất một bên chân. Tối hôm đó, Trần Ái Hoa kể tội của Mặc Trì, còn Thị
trưởng Mặc ngồi một bên an ủi cô bé Tịnh Nhiên vẫn còn khóc lóc vì
chuyện ban chiều... Những kỉ niệm đẹp đẽ ấy của tuổi thơ vẫn còn neo đậu ở một chốn bình yên trong kí ức Mặc Trì.

Năm Mặc Trì mười tuổi,
ba anh được điều về thành phố X làm Bộ trưởng, sau đó mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, ông lên được vị trí Thị trưởng như ngày nay. Từ đó về
sau, Mặc Trì chưa từng một lần có dịp quay lại thành phố Bắc Kinh. Đôi
lúc, nhớ lại những ngày tháng thơ ấu, anh không khỏi ghen tị với cậu bé
Mặc Trì khi đó, vô ưu vô lo, lại khỏe mạnh tráng kiện.

Thành phố X cách Bắc Kinh không xa, chỉ mất khoảng ba giờ ngồi tàu hỏa. Chuẩn bị
cho chuyến đi, Mặc Trì mang theo túi lớn túi nhỏ, túi nào túi nấy chứa
đầy đồ ăn thức uống, nào trứng luộc, nào bánh quế, bánh mì, nào bơ sữa,
lạp xưởng... Tư Tồn tròn xoe mắt: “Anh định mở cửa hàng ở Bắc Kinh đấy
à?”

“Anh mang lên tàu để ăn”, Mặc Trì đáp. Hồi còn nhỏ, khi anh
tham gia hoạt động dã ngoại mùa xuân của trường, lúc nào mẹ cũng chuẩn
bị cho anh những món ngon như thế. Lúc ngồi trên xe, bọn trẻ mới đầu thì đứa nào ăn phần của đứa nây, nhưng không lâu sau, màn “hỗn chiến” bắt
đầu diễn ra, đứa này tranh của đứa kia. Những thứ đồ ăn ngày thường rất
bình thường nhưng nhờ cảnh sắc đẹp đẽ của cuộc hành trình mà như được
tăng thêm mùi thêm vị, bỗng trở nên hấp dẫn vô cùng.

Với Tư Tồn,
đây không phải là chuyến đi xa đầu tiên, nhưng cô vẫn rất hào hứng. Tới
Bắc Kinh du lịch là mong ước của mỗi người Trung Quốc, cô chưa từng nghĩ mong ước này sẽ có ngày trở thành hiện thực. Tư Tồn dựa đầu vào vai Mặc Trì, hướng mắt ra cửa ngắm nhìn phong cảnh đang lùi dần về phía sau,
trong lòng không ngớt hiếu kì. Lần trước, khi một mình tới núi Lư, trong cô