
ong công việc, cũng biết anh đã
giúp đỡ được không ít người.
Mặc Trì ngập ngừng, nói vẻ chua chát: “Không phải. Thành phố mình chưa từng xuất hiện Phó ban một chân”.
Lòng Tư Tồn bỗng trĩu buồn. Cô nắm lấy cánh tay anh mà không biết nên an ủi
anh thế nào. Mặc Trì kéo tay cô lại, cười nói: “Không có gì phải buồn
cả. Có trở thành Phó ban hay không, anh vẫn sẽ hoàn thành tốt công việc
của mình”.
Tư Tồn liên tiếp gật đầu: “Em cũng sẽ cố gắng làm một biên tập viên giỏi!”
Hôm đó, Tư Tồn gặp Chủ biên Ngưu Vũ ở chân cầu thang tòa soạn, ông nói:
“Tiểu Chung, một lúc nữa hãy tới phòng làm việc của tôi”. Năm nay Ngưu
Vũ ngoài bốn mươi tuổi, do hoàn cảnh xuất thân nên đã chịu đủ sự hành hạ trong thời kì Cách mạng Văn hóa. Bây giờ, cuối cùng, ông cũng có thể
lên được vị trí thích hợp để phát huy tài hoa của bản thân. Khả năng làm việc của ông không kém gì những thanh niên như Tư Tồn.
Tư Tồn
mới đến đây thực tập được hơn một tháng, lúc nào cũng e dè lo sợ, đi
theo chạy việc cho biên tập viên chính. Công việc hằng ngày của cô là
bóc thư tín, gửi lại bản thảo nhưng chưa từng có cơ hội nói chuyện với
Chủ biên. Tim cô đập thình thịch khi nghe Ngưu Vũ nói thế. Chủ biên tìm
cô có việc gì nhỉ? Có khi nào cô đã đắc tội gì mà không biết? Trước khi
bước vào đợt thực tập, giáo viên có nói với cô, nhất định phải trân
trọng cơ hội thực tập lần này vì đánh giá của đơn vị thực tập sẽ ảnh
hưởng tới việc phân công công tác sau này.
Tư Tồn đi vào phòng
Chủ biên với tâm trạng bất an. Ngưu Vũ đang cầm trên tay một bình trà sứ lớn. Tư Tồn lặng lẽ ngồi xuống đối diện ông, hồi hộp đợi Ngưu Vũ mở
lời.
Ngưu Vũ chuyển cho cô một trang báo, chỉ vào một bài văn: “Cô đã từng đọc tiểu thuyết này chưa?”
Tư Tồn nhìn chăm chú. Đây là tiểu thuyết mang tên Vết thương được đăng tải trên “Nhật báo thành phố X”. Cô đã đọc nó từ ba năm trước. Từ lúc vết
thương xuất hiện, văn đàn Trung Hoa đã nổi lên một dòng văn học mới,
được gọi với cái tên là “Văn học vết thương”. Những sinh viên Khoa Trung văn như cô đã đọc một lượng lớn tác phẩm thuộc dòng văn học này, từ Lớp trưởng, Linh hồn và thể xác, Góc khuất bị tình yêu lãng quên cho đến
Trạm cuối của đoàn xe lửa, từ đó viết bài thu hoạch cũng như phê phán
những tác phẩm quá đà.
“Tiểu thuyết này đăng tải lần đầu tiên năm 1978 trên tờ “Văn hội báo” của Thượng Hải, đến nay đã được ba năm rồi”, Tư Tồn bình tĩnh trả lời.
“Hiện nay, dòng văn học vết thương vẫn có sức lan tỏa lớn trên văn đàn.”, Ngưu Vũ nói: “Tạp chí của chúng ta
cũng nhận được một số bài viết, nhưng chất lượng không cao. Chồng cô
cũng từng trải qua nỗi đau của Cách mạng Văn hóa, liệu có thể nhờ anh ấy viết một bài cho tạp chí của chúng ta được không?”
Tư Tồn lắc
đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Bây giờ anh ấy đang sống rất tốt,
không cần thiết phải đào xới lại những chuyện trong quá khứ”.
Ngưu Vũ nhấp một ngụm trà rồi nói: “Suy cho cùng, đây là bi kịch do một thời đại gây ra, rất đáng để suy ngẫm, rất có tính điển hình”.
Tư Tồn nhìn thẳng vào Ngưu Vũ, ngập ngừng: “Chủ biên, cuộc sô'ng là phải nhìn
về phía trước, lúc nào cũng chìm đắm trong nỗi tang thương của quá khứ
liệu có ích gì?”
Ngưu Vũ không ngờ một cô thực tập sinh nhỏ bé
như Tư Tồn lại không nể mặt mình như vậy, ông đành mượn ly trà lấp liếm
đi vẻ ngại ngùng trên khuôn mặt: “Cô cứ về suy nghĩ kĩ đi”.
Tư
Tồn trở về chỗ làm việc của mình, chống cằm suy nghĩ. Mặc Trì không dễ
dàng gì mới bước qua được nỗi ám ảnh của thời kì đau đớn ấy, cô có chết
cũng không muốn anh phải thêm một lần nữa sống lại kí ức về quãng thời
gian đen tối đó. Cô lật nhanh đống Tạp chí Văn học trước mặt, những bài
viết hé lộ “vết thương” nhiều vô kể. Từng đấy câu chuyện bi thương cũng
đủ khiến cô cảm thấy ngột ngạt lắm rồi. Những năm tháng đau khổ ấy đã
trôi qua, chính sách của thời kì mở cửa đang đưa đất nước tiến gần hơn
tới sự phồn vinh. Tư Tồn đột nhiên có cảm hứng, cô cầm bút và viết một
tiêu đề Tình yêu mùa xuân.
Một tháng sau, Tư Tồn kết thúc kì thực tập. Ngưu Vũ không chấp nhặt chuyện cũ, vẫn đánh giá cô loại “Ưu”.
Ngày quay lại trường học, Tư Tồn nhận được lời nhắn tới gặp Lưu Trí Hạo. Anh đưa cho cô một văn kiện: “Có một tin tốt dành cho em. Do em đạt thành
tích xuất sắc trong học tập và biểu hiện nổi bật trong quá trình thực
tập, nhà trường quyết định gỡ bỏ mọi lỗi phạt với em”.
Quyết định ấy dù không khiến cô phải vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên nhưng cũng
phần nào mang lại cảm giác nhẹ nhõm hơn. Gánh nặng vô hình giờ đây đã
được gỡ bỏ, trong cô chỉ còn lại một chút ấm ức. Bây giờ, cuối tuần nào
nhà trường cũng tổ chức vũ hội ngoài trời, sinh viên tụ tập, cùng học
múa tự do, có người còn học múa ba lê. Trong mắt những sinh viên lớp
dưới, chuyện ba năm trước mọi người phải lén lút tổ chức vũ hội chỉ là
chuyện trẻ con, một câu chuyện cổ tích từ thời xa xửa xa xưa nào đó mà
thôi.
Lưu Trí Hạo đứng dựa vào bàn làm việc, tiếp tục nói: “Còn
một chuyện nữa