
cần thông báo với em, năm nay Khoa Trung văn sẽ chọn ra
một sinh viên ở lại trường làm giảng viên. Thành tích của em rất tốt,
vốn dĩ đủ để ở lại, nhưng do tin đồn thất thiệt quá nhiều, nên trường đã dành suất này cho người khác. Người đó em cũng biết, đó là Tô Hồng Mai, bạn cùng phòng với em. Từ học kì sau, cô ấy sẽ trở thành giảng viên
Khoa Trung văn của trường”.
Tim Tư Tồn bỗng đập mạnh, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, im lặng không nói gì.
“Tô Hồng Mai thông minh hơn em, hai năm trước đã tận dụng quan hệ của gia
đình, gỡ bỏ mọi lỗi phạt. Ba chồng em là Thị trưởng, em lại không biết
tận dụng, chỉ cần ông ấy đồng ý đứng ra nói một câu, em cũng không đến
nỗi phải mang lỗi phạt suốt ba năm liền”.
“Em chỉ là một sinh
viên bình thường, không muốn lợi dụng bất cứ mối quan hệ nào. Hơn nữa
lần đó trường đã phạt em quá nặng, em không phục”, Tư Tồn bình tĩnh đáp
trả Lưu Trí Hạo.
“Tôi chưa từng thấy ai cứng đầu như em. Lần này
nếu không phải tôi đấu tranh với nhà trường thì còn lâu em mới được gỡ
bỏ lỗi phạt. Mang theo nó, việc phân công công tác của em sắp tới cũng
khó khăn hơn nhiều. Liệu có đơn vị nào dám nhận một sinh viên theo Chủ
nghĩa Tư bản đòi tự do hóa như em? Em đã từng nghĩ về việc sẽ được phân
công về đâu chưa?”
“Em chưa nghĩ đến việc đó, phân đến đâu cũng được, miễn là ở trong thành phố này”.
“Tôi có ý kiến thế này. Thành tích học tập của em rất nổi bật, hay là em thử suy nghĩ đến việc thi nghiên cứu sinh xem sao. Với khả năng của em,
việc thi cử có lẽ không phải là vấn đề”.
“Em không muôn thi”, Tư Tồn vội vã ngắt lời Lưu Trí Hạo.
“Vì chồng em sao?” Đến giờ, anh vẫn không muốn tin cô em khóa dưới đã là phụ nữ có chồng.
Tư Tồn gật đầu. Lưu Trí Hạo lập tức chuyển sang phong thái của bậc đàn
anh, đưa lời khuyên bảo cô : “Em không thể vì đã kết hôn mà không cầu
tiến. Khóa em có biết bao nhiêu sinh viên đã kết hôn, phần lớn họ đều
sống xa vợ, xa chồng của mình. Lưu Anh lớp em, chồng người ta ở tận Tân
Cương, mỗi năm chỉ gặp mặt một lần nhưng người ta vẫn vượt qua mấy năm
đại học đó thôi”.
Tư Tồn không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện thêm nữa, cô dứt khoát: “Đằng nào đó cũng là chuyện của học kì sau, em chưa
nghĩ xa đến thế”. Sau đó, cô lấy cớ có việc bận xin cáo từ luôn.
Lịch học ở trường hiện giờ chỉ còn lại ba môn nên sinh viên khá thoải mái về thời gian. Lúc không có tiết, Tư Tồn về nhà từ sớm, ngày càng ít xuất
hiện trong kí túc.
Sau bữa cơm, Mặc Trì và Tư Tồn cùng nằm trên
giường nói chuyện. Khi nghe cô nói đến chuyện phân công công tác sau khi tốt nghiệp, Mặc Trì thủng thẳng: “Hay em thi nghiên cứu sinh đi. Em vẫn còn nhỏ tuổi, đi làm sớm làm gì? Chi bằng cứ học thêm mấy năm nữa”.
Tư Tồn áp má mình vào má anh, tay cô nắm lấy tay anh, thủ thỉ: “Em đã đợi
bao năm nay, cuối cùng cũng đến lúc tốt nghiệp để được ngày ngày ở bên
cạnh anh. Em không muốn học thêm nữa đâu”.
Mặc Trì yêu thương vỗ
về khuôn mặt cô: “Anh cũng muốn ngày ngày ở bên cạnh em, nhưng thi
nghiên cứu sinh là chuyện cả đời. Chỉ học ở Đại học Phương Bắc cũng đã
thiệt thồi cho em rồi, em nên nỗ lực hơn, tới Bắc Đại học nghiên cứu
sinh chẳng hạn”.
Tư Tồn giãy nảy: “Anh cứ làm như dễ dàng lắm ấy, thi vào Bắc Đại đâu có đơn giản như thi giữa kì chứ”.
“Anh tin em có khả năng thi đỗ. Thi vào Bắc Đại không có gì khó khăn cả, chỉ cần em muốn thôi”.
Tư Tồn cảm khái nói: “Lúc đầu, nếu không phải anh ép em thì đến thi vào
đại học em còn không dám nghĩ đến, chứ đừng nói là Bắc Đại”.
Mặc
Trì được cớ động viên thêm: “Bây giờ đã khác rồi, em là người của nhà họ Mặc. Trước nay, người nhà họ Mặc đều dám nghĩ dám làm. Em có dám thi
vào trường Bắc Đại không?”
“Có gì mà không dám! Tịnh Nhiên có thể thi đỗ, em đương nhiên cũng làm được. Vấn đề là em không muốn, em chỉ
muốn được ở bên cạnh anh thôi”.
Mặc Trì nói với vẻ nghiêm túc:
“Chẳng nhẽ em thi đỗ rồi sẽ không được ở bên cạnh anh sao? Chúng mình
chỉ chuyển từ một tuần gặp mặt một lần sang thành một học kì gặp một lần thôi mà. Mình đã kiên trì được bốn năm rồi, sợ gì ba năm nữa chứ”.
“Em không muốn kiên trì nữa. Em chỉ thi ở Đại học Phương Bắc thôi, nếu thi đỗ thì học tiếp, nếu không thì thôi”.
Nhưng lúc này, kì thi nghiên cứu sinh còn ở đâu đó rất xa phía trước. Song,
cũng không lâu sau đó, Trần Ái Hoa đã bắt đầu sốt sắng chuyện công việc
của Tư Tồn. Bà hỏi Mặc Trì: “Tư Tồn thực tập ở bộ phận biên tập hai
tháng, hay đợi nó tốt nghiệp rồi cho nó tới đó làm việc luôn? Hoặc là
làm cô giáo, được nghỉ hè nghỉ đông, như vậy Ĩ1Ó cũng tiện chăm sóc
con”.
Mặc Trì không thích nghe những câu như thế, anh nhíu mày
đáp: “Mẹ, con là một người lao động tự đứng được trên đôi chân của mình. Sao mẹ lại cứ nghĩ cách để người khác chăm sóc con?” Trần Ái Hoa lo
lắng: “Ban đầu mẹ cho nó về nhà này là để con có người chăm sóc sớm
khuya. Nhưng con cứ nhất nhất bắt nó đi học đại học, làm lãng phí mất
bốn năm trời. Nếu khôn