XtGem Forum catalog
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324491

Bình chọn: 8.5.00/10/449 lượt.

không khí nào. Sau đó cô vã nước lên
mặt cho cảm giác khó chịu dịu lại và soi mình trong gương.

- Phải cố gắng lên!

Trúc Diệp tự động viên mình rồi bước ra ngoài. Công việc là
công việc, trong lòng cô thầm nhủ: Cho dù khuôn mặt của ông ta
có biến thái hơn nữa thì cô cũng nhất định phải chịu đựng.

Hải Quý thấy Trúc Diệp trở lại thì mặt mày hớn hở, đôi đồng tử bị che gần hết, chỉ còn là một vết mờ mờ, đen đen trên
cái đường chỉ mắt kia. Gã cười:

- Em ngồi đi!

Cách xưng hô thay đổi nhanh chóng khiến cho Trúc Diệp thấy cơn
buồn nôn ập đến trong tức khắc. Nhưng may sao là cô kiềm chế
lại được, chỉ khẽ ục ựa mấy tiếng rồi thôi.

Hải Quý thấy vậy thì đưa cốc nước lọc về phía Trúc Diệp rối rít:

- Sao vậy? Không khỏe à? Uống nước đi cho hạ nhiệt. Chắc tại ở nhà hàng này bí bách quá.

Trúc Diệp cũng chẳng nói gì, nhận lấy cốc nước rồi uống cho
phải phép. Sau đó cô lại giả vờ nhìn đồng hồ và làm vẻ ái
ngại:

- Thật xấu hổ, chị gái tôi vừa gọi điện nói đi đón đứa cháu ở nhà trẻ, chiều nay chị ấy tăng ca đột xuất.

Hải Quý ngẩn ngở:

- Ô!

- Xin lỗi ông! Hôm khác chúng ta sẽ gặp nhau.

- Được, để anh đưa em đến chỗ đó.

- Không cần đâu. Chỗ này cũng gần thôi mà.

- Gần mà còn ngại sao?

Trúc Diệp đành buông xuôi.

Ngồi trong chiếc xe quan trọng này...Trúc Diệp không hiểu là do
áp lực của bản thân hay do không khí trong xe. Cô bỗng thấy
người bải hoải, mệt mỏi, chỉ muốn đổ gục xuống. Nhưng cô phải cố, phải trụ đến khi ra khỏi đây.

- Ông Quý, tôi...cho tôi xuống đây.

Trúc Diệp càng cảm thấy mình bị rơi vào một thứ tiềm thực
mờ ảo. Tất cả bỗng trở lên nhạt nhòa, không rõ nét. Đôi tay cô bấu mạnh vào vải ghế của ô tô. Cơ thể nghiêng ngả. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng nói đểu giả của gã ngồi cạnh mình:

- Ngoan nào, rồi cưng sẽ được xuống ngay thôi.

Sau đó là tiếng cười man rợn, sắc lạnh tựa xé toạc được không gian. Tiếng cười đó làm chút kháng cự cuối cùng của Trúc
Diệp như khói sương tan biến. Cô đổ gục người xuống rồi lao vào vô thức như con thiêu thân.

Đã có những lúc, cô mong mình mãi mãi chẳng tỉnh lại.



Ngày tổ chức đám cưới của Mạnh Đức và
Dương Thuỳ đã được chọn. Không cần phải nói cũng biết giờ đây, họ hạnh
phúc cỡ nào. Dường như mọi khoảng cách xưa kia đã được dẹp tan.

Dương Thuỳ đang cùng Mạnh Đức thử áo cưới thì cô chợt nhớ ra còn một việc rất quan trọng. Cô vội kéo tay Mạnh Đức rồi nói:

- Này anh, hình như mình quên thông báo cho chị Trúc Diệp biết rồi.

Mạnh Đức đang mải mê với bộ đồ chú rể, anh trả lời qua loa:

- Thì khi nào mình gửi thiếp mời cũng được mà.

Dương Thuỳ cau mày phản đối:

- Không được! Chị Trúc Diệp là bạn thân của em. Không thể mời theo cách thông thường như thế được.

Mạnh Đức cười cười rồi đứng ra sau Dường Thuỳ và ôm cô. Anh ghé sát mũi
xuống tóc cô rồi hít hà hương thơm từ đó. Sau đó nói bằng giọng yêu
chiều:

- Em muốn làm gì cũng được!

- Đúng là...

Dương Thuỳ mắng yêu rồi đẩy Mạnh Đức ra, cô đi về phía chiếc bàn cạnh đó và cầm điện thoại lên. Dương Thuỳ search số của Trúc Diệp và gọi.

1 giây...

2 giây...

...

20 giây...

Dường như không có ai bắt máy, ngoài những tiếng tút lạnh lùng và đơn
độc ra thì không có một âm thanh nào khác. Giống như một sự thê lương
đang ngập tràn, một nỗi tuyệt vọng đang nhấn chìm và mãi mãi sẽ chẳng
thể tìm thấy chút tia sáng hi vọng nào.

Dương Thuỳ có gọi lại vài lần nữa nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Cô nhìn điện thoại hồi lâu và lẩm bẩm:

- Chị ấy có bao giờ không nghe điện của mình đâu nhỉ?

* * *

Trúc Diệp dần mở mắt, hình ảnh hiện lên như một bức màn mờ ảo. Lúc ẩn,
lúc hiện. Trúc Diệp cố gắng để cho mắt dần quen với ánh sáng, rồi cô mới nhìn ngắm xung quanh.

Trên trần nhà, đèn chùm pha lê toả ra thứ ánh sáng vàng yếu ớt và lạnh
lẽo. Màu xám của tường càng làm cho tâm trạng trong cô u ám nặng nề.
Không gian tịch mịch, yên lặng như chưa bao giờ có một âm thanh nào xuất hiện. Gió điều hoà thỉnh thoảng lại phả ra thứ hơi lạnh đến ghê người.

Trúc Diệp định ngồi dậy để quan sát kĩ hơn cái nơi xa lạ này. Nhưng
dường như cơ thể cô của không chịu nghe theo. Các cơ và xương cốt như
rạn nứt ra, đau đớn. Rồi cô để ý, phần nhạy cảm của mình cũng không được bình thường nữa. Khi cô cố gắng ngồi dậy, cảm giác đau rát lan truyền
đến tận tâm phế. Trúc Diệp vạch chăn ra và nhìn xuống, rồi cô chợt giật
mình...chỗ đó của cô có máu...Còn cơ thể của cô nữa, sao nó lại trần
trụi tới