
mức này? Quần áo của cô đâu?
Chuyện gì đã xảy ra? Đáng lẽ giờ đây, cô đang ở nhà hàng gặp đối tác mới phải chứ?
Trúc Diệp bình tĩnh nhớ lại tất cả...
Và rồi...
Cô hoang mang không biết bám trụ vào đâu khi biết mình đã nhớ lại được
mọi chuyện. Từng hình ảnh trong quá khứ như những bức ảnh ma quái cứ
hiện ra, chúng giễu cợt cô chán chê rồi lại bỏ đi và nhường chỗ cho
những tấm ảnh kí ức khác. Giá như lúc này cô trở thành một người không
có kí ức thì tốt biết mấy.
Trúc Diệp bần thần hồi lâu, rồi ngẩn ra, rồi lại nhìn ngắm xung
quanh...Giống như các cơ quan thần kinh của cô đều bị tê liệt trong chốc lát.
Sau đó...cô bật khóc. Nức nở và đầy đau thương. Tại sao? Tại sao cuộc
đời lại ngang trái đến vậy? Cô đã làm gì nên tội? Bị cưỡng hiếp ư? Ngay
cả trong những cơn ác mộng của cô cũng chưa bao giờ thấy nó xảy đến. Vậy tại sao ngoài đời thực này, giữa cái thực tại mà cô đang sống này, nó
lại xảy ra? Bàn tay Trúc Diệp nắm chặt vào vỏ chăn. Khuôn mặt xinh đẹp
của cô giờ méo mó, đau khổ đến thương tâm. Khuôn miệng nhỏ nhắn hôm nào
giờ đang cố gắng tìm chút không khí tràn vào khoang phổi từ những tiếng
nấc nghẹn ngào. Đôi mắt trong sáng của cô bỗng chốc bị hai làn nước mắt
làm cho nhạt nhoà. Sự sóng sánh như làn ba thu ấy đã không còn...và có
lẽ...từ đây...tất cả sẽ chấm dứt.
Nam Lâm đang ngồi làm việc.
Mấy ngày nay công việc của anh tương đối nhiều. Mà cũng có thể là do anh tự vơ hết công việc về phía mình. Cố gắng làm tất cả có thể để có thể
quên được hình ảnh của người con gái ấy. Nhưng hình như mọi thứ anh làm
chỉ là vô ích, trái tim anh vẫn không sao quên được cô.
Đang mải miết với đống giấy tờ lộn xộn thì điện thoại của Nam Lâm reo
vang. Anh nhìn vào màn hình, hai chữ "Trúc Diệp" hiện lên như khiến trái tim anh ngừng đập. Cô ấy gọi điện cho anh ư? Ngay cả sau khi anh nói
với cô ấy lời chia tay?
- Alo! - Nam Lâm còn chưa giải toả được nghi vấn trong lòng thì tình cảm đã thôi thúc anh nghe máy.
-...
Sự im lặng đến trầm mặc... À không, thực ra anh có nghe thấy vài tiếng
nấc nhỏ. Rất nhỏ! Cũng không hiểu sao anh lại nghe thấy. Nhưng lúc này
đây, khi những tiếng nấc nhỏ còn chưa dứt. Thì trái tim anh đã đập đến
nỗi không thể nhanh hơn được. Nam Lâm cố gắng giữ cho giọng nói thật
bình tĩnh và lạnh nhạt:
- Có chuyện gì không? Nếu em không nói thì...chúng ta dừng ở đây nhé.
- Anh Nam Lâm...
Sau tiếng gọi đầy thê lương ấy là những tiếc nức nở mà đến Nam Lâm cũng
cảm nhận được sự đau khổ toả ra từ đó. Chẳng hiểu sao, trong lòng anh
lúc này như bị ức chế. Anh cảm thấy có điều gì chẳng lành đang diễn ra.
Giữa anh và Trúc Diệp.
- Trúc Diệp... - Nam Lâm khẽ gọi.
- Anh Nam Lâm, cứu em với!
Chỉ cần nghe thấy tiếng kêu cứu không hấp tấp nhưng lại đầy tuyệt vọng
ấy thôi. Dường như mọi sự âu lo, sợ hãi của anh bỗng chốc như hồng thuỷ
cuộn dâng. Nó cuốn trôi mọi lí trí mà anh đã bày ra trước đó. Giọng nói
Nam Lâm cũng gấp gáp dần lên:
- Em đang ở đâu?
- Em không biết! - Giọng nói của cô ấy váng vất một sự sợ hãi đến kinh
tâm. Dường như, chính Nam Lâm cũng đang chịu chung sự sợ hãi ấy.
Nam Lâm cố gắng trấn an cô:
- Ngoan nào! Anh sẽ đến cứu em...Hãy nói đi, em đang ở đâu?
- Em...Em...Em đang ở trong khách...khách sạn...
Những tiếng nấc đã cắt lời nói của Trúc Diệp làm nhiều mảnh, Nam Lâm
tưởng tượng hình ảnh cô ấy đang co ro chống lại nỗi đau và sự sợ hãi.
Điều đó làn những nghi vấn trong anh - rằng tại sao cô ấy lại ở khách
sạn hoàn toàn tan biến. Nếu có thể, anh muốn đến bên với cô ấy ngay lúc
này. Ôm cô vào lòng, dùng đôi bàn tay này vỗ nhẹ vào lưng cô và an ủi
"anh đây rồi, đừng sợ!" Nhưng Nam Lâm cảm thấy, mọi thứ trước mắt sao mà mịt mờ và u tối đến thế.
Trúc Diệp một tay nắm chặt điện thoại, một tay vẫn không chịu buông vỏ
chăn ra. Sức lực của bàn tay không phải là nhẹ, nó đã làm cho vải bị
nhăn nhúm, nhàu nhĩ. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, quần áo, giày dép, túi
xách của cô bị vứt la liệt dưới sàn nhà. Còn tên đã làm cô ra nông nỗi
này thì lại không thấy tăm hơi đâu.
Bất giác, người cô run lên bần bật. Sau đó Trúc Diệp vội vàng chạy vào
nhà tắm...Cô thấy ghê tởm, thấy căm ghét chính cái thân thể này.
Trong làn nước lạnh cóng, nước mắt của Trúc Diệp cũng bị hoà theo. Đôi
tay cô chà khắp cơ thể. Cho dù nó có đỏ dần lên thì cô cũng không có ý
định ngừng lại. Cứ thế, không gian tịch mịch quanh Trúc Diệp giờ đây đã
tràn ngập tiếng nước chảy róc rách mà lạnh lẽo.
Nam Lâm đi lòng vòng quanh thành phố. Khổ nỗi rằng có quá nhiều khách
sạn, biết được Trúc Diệp sẽ ở đâu? Nam Lâm sốt ruột lấy điện thoại ra
rồi gọi cho cô. Nhưng lần này lại không có ai nghe máy. Anh cảm thấy cô
ấy đang xa dần, tan biến dần theo những tiếng tút dài trong điện thoại.
Điều đó làm cho Nam Lâm không thể bình tĩnh được. Anh rất sợ...
Cuối cùng, Nam Lâm đi hỏi từng khách sạn một. Giữa những cái nắng thu
tuy