
Trông họ
giống như một đôi Tiên đồng - Ngọc nữ, Trúc Diệp thì thanh
thoát, dịu dàng. An Lâm thì khôi tuấn, đĩnh đạc, ung dung và
đầy tin cậy. Thêm vào đó, hai người còn rất thân mật. Thỉnh
thoảng có ghé sát tai nhau rủ rỉ gì đó khiến cho những y, bác sĩ ở đây suýt nữa thì ngỡ họ là người yêu của nhau rồi.
Nam Lâm quanh quẩn bên mấy bàn rượu. Dường như anh rất thờ ơ mọi thứ xung quanh. Ngay cả Trúc Diệp cũng vậy. Ánh mắt anh tuy là vẫn liếc nhìn cô trong vài giây bất chợt, nhưng rồi cũng lảng
đi ngay. Nhất quyết không vương vấn lại lâu. Có thể là anh đang
học cách coi cô ấy như một người em gái.
Nói là vậy, nhưng dường như không ai có thể hiểu Nam Lâm lúc
này. Vừa nãy, lúc anh nhìn thấy Trúc Diệp xuất hiện trong bộ
váy màu xanh lá đó. Máu xanh của hi vọng, trường tồn, dịu
dàng, mềm mại...khiến cho tim anh bỗng nhiên thắt lại một nhịp. Không đau nhưng lại rất khó chịu. Anh ghét cái cảm giác khó
thở này, ghét cái cảm giác các đốt tay co lại rồi đâm thẳng
vào chính da thịt mình, ghét cảm giác con tim cứ đập loạn xạ
đến không thể kiểm soát. Thế đấy, phút giấy đó, anh chỉ biết
tự cười nhạo mình rồi nói với cô ấy một câu chân thành nhất
mà anh đang nghĩ "Trúc Diệp, váy đẹp lắm".
Với anh, Trúc Diệp vẫn xinh và yêu kiều. Nhưng chưa một lần nào cô ấy chịu khoác lên mình dáng vẻ "đẹp nhất có thể" khi đi
cùng anh. Có thể là cô ấy không thích và anh cũng không bận tâm về điều đó. Nhưng khi nhìn thấy Trúc Diệp sánh bước cùng An
Lâm, trong lòng anh lại giấy lên một sự ghanh tị. Khốn nạn
thật!
Và thế là kết thúc! Dẫu biết rằng tất cả đã thực sự chấm
hết. Những trở ngại quá lớn khiến đôi bên không thể đến được
với nhau. Những sự ràng buộc về tình cảm khiến cho mỗi người
mỗi nỗi đau và sự níu kéo riêng. Dẫu biết là vậy đấy, nhưng
thực sự, tận đáy lòng Nam Lâm, anh vẫn cảm thấy mình còn chút tàn dư của hi vọng. Chỉ một chút thôi, và nó sắp lụi đi rồi!
Trúc Diệp tay cầm một ly vang Pháp. Cô không uống, chỉ ngắm
nhìn chúng thôi. Nhưng hình như chính cô cũng đang cảm nhận thấy mùi vị của rượu vang thông qua thị giác. Quả là diệu kì!
Hương vị chan chát nhưng lại đằm thắm, khiến cho đôi môi cứ quấn quýt mãi chẳng muốn rời. Cộng với đó là hương thơn tinh tế
như kích thích mọi cơ quan thần kinh khiến cho ta tê dại đi trong
vài giây.
Trúc Diệp bỗng ngẩn người ra, cô đã uống nó tự khi nào...Có
thể là do lực hút quá mạnh, khi nhìn vào ta lại chỉ muốn
uống. Bỗng nhiên cô phì cười với chính bản thân mình. Nụ cười
có hơi chua chát chát và thê lương.
- Trúc Diệp, em có muốn ăn gì không? - An Lâm bên cạnh quan tâm hỏi cô.
Trúc Diệp mỉm cười:
- Cứ mặc em, anh ra chỗ đồng nghiệp đi. Nãy giờ họ cứ nhìn chúng ta. Em ngại quá!
- Không cần để ý, họ toàn là những tiến sĩ của khoa. Chưa có người yêu nên đâm ra nhàn hạ như vậy đấy.
Trúc Diệp mắt mở to nhìn mấy vị tiến sĩ "chưa yêu" kia. So với An Lâm thì đúng là tuổi tác có cao hơn anh đôi chút. Thế mà
đã được làm tiến sĩ, quả thực cô có phần ngưỡng mộ. Bất
giác, Trúc Diệp khẽ trầm trồ:
- Ồ! Giỏi thật đấy!
- Em nói bọn họ giỏi hả?
Trúc Diệp nhìn An Lâm:
- Vâng!
An Lâm theo ánh nhìn của Trúc Diệp nhìn vào họ. Phát hiện ra
mấy người đó cũng đang nhìn về phía anh thì anh chỉ thoáng
mỉm cười rồi quay sang nói với Trúc Diệp:
- Em ở đây nhé? Anh qua chào hỏi họ vài câu.
- Vâng!
Tiệc buffet của bệnh viện tổ chức tương đối hoành tráng. Nghe
nói còn mời cả những nghệ sĩ nỏi tiếng đến biểu diễn và
một số vị chức quyền trong thành phố đến dự. Không hổ danh là bệnh viện danh giá nhất thành phố. Thỉnh thoảng, mấy người
bưng bê rượu đi qua đi lại có mời Trúc Diệp uống, nhưng cô đã
cúi đầu từ chối. Có lẽ cũng không nên uống rượu nhiều quá.
Có một điều rất lạ mà Trúc Diệp thắc mắc từ đầu đến giờ:
Tại sao Nam Lâm lại có mặt ở đây? Anh ấy cũng được mời hay sao? Theo như cô được biết thì Nam Lâm chỉ là một đội trưởng của
một phòng rất nhỏ thuộc trụ sở công an của thành phố. Không
có lí nào người đứng cao hơn anh rất nhiều lần không được mời
mà anh lại có mặt ở đây cả. Chẳng lẽ do anh là em trai của
trưởng khoa tim mạch nên họ mời hay sao? Hoàn toàn không thể, An
Lâm đã nói rồi, anh chỉ có thể mời thêm cô nữa thôi. Và có lẽ cô cũng hiểu là An Lâm không có lí do để mời Nam Lâm. Nhưng
thắc mắc thi