XtGem Forum catalog
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324520

Bình chọn: 9.00/10/452 lượt.

, nhìn thấy Trúc Diệp có vẻ không ổn anh mới hốt hoảng chạy lại rồi hỏi:

- Trúc Diệp! Sao thế?

Trúc Diệp lúc này mặt mày đã trắng bệch, sắc môi khô tái, mí mắt nặng trĩu. Cô cười vẻ mệt mỏi rồi khua tay:

- Không sao, em chỉ thấy hơi choáng thôi. Anh đừng lo.

- Có lẽ em đã bị trúng gió rồi - An Lâm vừa nói vừa nhìn sang thứ cô vừa mới nôn ra. Anh khẽ cau mày rồi nói tiếp - Em chưa
ăn gì sao?

- Em chưa kịp ăn mà...

An Lâm không để cô nói nhiều nữa, anh bế thốc cô lên rồi chạy ra khỏi nhà hàng:

- Để anh đưa em về.

* * *

Một tuần sau bữa tiệc.

Trúc Diệp cảm thấy mọi thứ vẫn trôi qua bình thường. Nhưng
trong cô, mọi thứ đã hoàn toàn đổi khác. Cõi lòng hoàng tàn,
đổ nát. Trái tim như bị một vật sắc nhọn đâm vào đau đến không thở được. Nam Lâm đã nói ra câu ấy rồi, cho dù họ cũng chỉ
mới bắt đầu thôi!

Ngày hôm đó, Trúc Diệp cảm thấy trên thế gian này tất cả đã
mất hết. đã trôi vuột tầm với của cô. Ngay đến cả giọng nói
cô cũng không tìm được vào giây phút ấy.

Trước khi gặp lại anh, cô đã tự cho rằng mình lí trí.

Trước khi gặp lại anh, cô đã tự nói rằng chắc anh ấy sẽ chẳng thể quên mình.

Trước khi gặp lại anh, cô đã tự hứa rằng sẽ quên anh.

Nhưng...

Không phải như vậy. Tất cả đều không phải! Là anh ấy đã rời xa cô, anh ấy đã chủ động buông tay.

Cô không biết phải làm gì lúc này nữa. Cô đã thấy mình bất lực hoàn toàn.

Rengggggg!!!

Một hồi chuông lảnh lót, cô độc vang lên khiến Trúc Diệp bừng
tỉnh. Cô đưa tay tắt nó đi rồi thu dọn tất cả để chuẩn bị cho
buổi gặp mặt đối tác. Có lẽ vùi đầu vào công việc sẽ là
một giải pháp để quên đi cái cảm giác trống trải và buồn đau
này.

Nhà hàng mà cô đặt có tên là Trường Kì, chắc hẳn chủ nhà
hàng đã đặt hết mọi niềm tin vào nó, mong muốn nó sẽ mãi
trường tồn một cách thịnh vượng cùng thời gian.

Trúc Diệp ngồi vào bàn mà mình đã đặt. Bàn đôi, nằm chếch
về chính giữa tầm khoảng hai mét. Vị khách này lần gặp đầu
tiên đã ngang nhiên trễ hẹn, có thể thấy ông ta là một nhân vật có đôi phần kiêu căng. Trúc Diệp đã được giám đốc phổ biến
về vị khách này, nghe nói ông ta là tổng giám đốc của công ti
đối tác. Lần này đích thân đi gặp mặt là một sự vinh hạnh cho công ti cô. Giờ đây Trúc Diệp làm gì còn tâm trạng mà quan tâm
đến những điều đó cơ chứ. Cứ ngơi nghỉ một chút là hình ảnh
ấy lại ngập đầy tâm trí cô. Dù chỉ là hình ảnh đằng sau,
nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được anh ấy đã bỏ đi trong đau
buồn và tuyệt vọng.

Anh ấy đáng thương hơn cô!

- Cô là Trúc Diệp?

Trúc Diệp giật mình sau tiếng gọi. Trước mặt cô là một người
đàn ông béo lùn. Khuôn mặt thô kệch, ánh mắt soi mói nhìn rất
đáng ghét. Đôi môi hơi tái thỉnh thoảng lại nhướn lên đôi phần
đểu giả. Cắp mắt híp nhỏ lại mỗi khi nhìn cô với tia kì dị
và hau háu. Quả thức, ngay cái nhìn đầu tiên, Trúc Diệp đã
cảm thấy con người này không phải hạng tốt đẹp gì. Nhưng dù
sao cũng là người của công ti bên ấy cho nên cô phải nể trọng.

Trúc Diệp đứng dậy rồi mỉm cười bắt tay với ông ta:

- Chào ông!

Tên đó cũng cười lại với đôi mắt híp tựa đường kẻ. Bàn tay
gã cứ xuýt xoa mãi bàn tay nõn nà của Trúc Diệp rồi không
ngừng cười cười:

- Chà, Tôi là Hải Quý, cô đây là thư kí của Trương?

Trương là tên giám đốc của Trúc Diệp. Cô vội rụt bàn tay của
mình về rồi người khẽ rung lên như để ghê tởm. Tên này đúng là háo sắc cực độ.

- Vâng, ông muốn ăn gì?

Hải Quý mỉm cười:

- Nhường phụ nữ trước.

Trúc Diệp cũng không khách sáo, cô với tay gọi phục vụ rồi chọn mấy món trong quyển menu và đưa trả lại họ.

Trong suốt quá trình ăn. Hải Quý không ngừng nói về của cải
cảu gã với giọng điệu như muốn khoe khoang. Hoàn toàn không có
ý gì là chú tâm vào chuyện công việc. Nhiều lần Trúc Diệp
muốn kéo gã lại tớ vấn đề chính nhưng lại thấy mình hơi bất
lịch sự nên thôi. Thành ra ngồi nghe gã nói hươu nói vượn nhiều quá, tai cô ù cả đi, bữa ăn cũng trở nên nhạt vô cùng.

- Xin lỗi ông, tôi cần vào nhà vệ sinh.

Hải Quý thấy người đẹp đã có triệu chứng ngán ngẩm thì cũng chỉ biết gật đầu:

- Được được, cô cứ đi đi.

Trúc Diệp vừa vào được nhà vệ sinh, cô đã thở mạnh như vừa
nãy không được cho chút