80s toys - Atari. I still have
Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328345

Bình chọn: 8.5.00/10/834 lượt.

tôi, là mùi nước hoa của chàng trai,
nét cổ điển và dịu mát. Anh ấy đặt tôi đến chiếc bàn ở góc trong cùng
của quán, áp sát mặt kính nâu, xung quanh được bao bọc bởi những kệ
sách. Có một ly Macchiato đang uống dở để cạnh quyển "Đắc nhân tâm" đặt
trên bàn, vậy đây là chỗ ngồi của anh ấy.

Lúc anh cõng, tôi đã cố vặn vẹo bộ nhớ của mình để tìm ra bóng hình đó.
Cái nụ cười dịu dàng khi anh đặt tôi ngồi xuống, giọng nói trầm ấm và
mái tóc bạch đẹp như mây trời,... Tất cả đều mang một nét ấn tượng đã
từng tồn tại trong tâm trí:

[NHỚ! Anh tên là Nguyễn Chí Linh! Nhớ rõ! Là Nguyễn Chí Linh nhớ chưa! Chúng ta sẽ còn gặp lại!'>.

Oa, tôi nhớ rồi! Anh ấy tên là Chí Linh, đó là người đã giúp tôi bắt
cướp vào hơn một tuần trước. Hì hì, anh ấy đúng là anh hùng làm việc
nghĩa "siêu siêu cấp" luôn. Lần đó, mọi việc diễn ra quá nhanh, chóng
vánh khiến tôi không ấn tượng sâu sắc lắm. Hôm nay, anh lại cứu tôi lần
nữa. Oài, lại thiếu nợ lần nữa rồi!'>

Khi anh đặt tôi ngồi xuống, tôi vội xoay sở kiểm tra tay chân xem còn
bị thương ở đâu nữa không. Rất may là chỉ bị thương ở gối trái.

Thấy người bọn tôi ướt nhem, người phục vụ nhanh nhảu đi lấy từ đâu ra
hai cái khăn bông trắng cho bọn tôi lau lại mái tóc ướt sũng.

Tôi nhận lấy cái khăn, cười khách sáo. Anh ngồi vào đệm bên cạnh, lấy khăn vò khô mái tóc ẩm ướt. Tôi mím môi, nhẹ giọng:

_ Cảm ơn anh đã cứu em, Chí Linh.

_ Hơ hơ, tưởng nhỏ quên anh rồi chứ! - Anh bật cười, nhướn mắt. - Này, chân nhỏ có đau lắm không?

Tôi lấy miếng khăn giấy trong hộp đựng mang kiểu một chiếc ghế bành nhỏ
xíu, màu da bò, lau nhè nhẹ những vệt nước mưa lẫn máu bám quanh miệng
vết thương.

_ Ờ, không sao ạ! Tay anh mới đáng lo, anh đau lắm không? - Tôi suýt xoa.

Anh nghiễm nhiên nhấc tách Macchiato lên hớp một ngụm, vô tư:

_ Chả sao cả, xây xát sơ sơ thôi mà! - Ngừng một lúc, anh lại hỏi. - Mà
tại sao lúc nãy thấy xe tới mà nhỏ không tránh? Muốn tự sát hả?

Tôi nhíu mày, cả bản thân cũng không hiểu nổi việc làm của bản thân khi ấy.

Cố gắng giải thích:

_ Em cũng
không biết nữa! Tự dưng lúc ấy đầu óc em rỗng tuếch, chẳng suy nghĩ
được gì. Tai ong lên choáng váng. Lúc đó, tự dưng em cảm nhận như có
một tiếng nói rất kì quái níu kéo chân em lại. Tiếng gọi thảm thiết, u
uẩn như vong hồn vậy. Rùng rợn lắm!

Linh chồm sát gần, tò mò:

_ Hả? Thật sao? Tiếng gọi đó là gì?

_ Ờ, cái tiếng gọi một cái tên, thỉnh thoảng lại vang lên trong đầu của
em. Chất giọng nói tiếng Hoa. Cái gì mà... "Băng Nhi!", "Tiểu Bạch!",
rồi lại "Hàn Băng! Hàn Băng!". - Tôi thật thà trả lời, chắc là tôi phải
đi gặp chuyên gia tâm lý để giải mã hiện tượng trên rồi đây.

_ Hàn Băng? - Giọng Linh hỏi tôi, nhỏ xíu, mặt cứng đờ, xám trắng.

Tôi gật gật đầu:

_ Vâng ạ!

Hình như tôi thấy nét mặt kia khẽ thoáng tím tái, rất nhanh rồi lại trở lại hồng hào.

_ Ờ, coi chừng nhỏ xem phim Tào nhiều quá nên bị lậm đó.

_ Hơ hơ, anh trêu em à? Đáng ghét! - Tôi bĩa môi dỗi, rồi lại cười vui
ngay. - Mà cảm ơn anh đã cứu em nha! Không có anh chắc là nãy giờ em còn nằm liệt trên đường. Ủa? Mà sao lúc nào em gặp nguy thì anh cũng xuất
hiện kịp thời mà tương trợ thế hả?

Khăn trắng vắt trên cổ, mái tóc trắng khô bong xốp phồng như một cây kẹo bông trắng. Linh dùng tay vuốt mái tóc mình trở lại ngay nếp, nheo mắt:

_ Hì hì, thì anh bảo chúng ta có duyên mà! Vốn anh đang uống coffee tại
đây, tự dưng nhìn ra ngoài cửa lại thấy nhỏ lững thững đi tới, y như kẻ
mất hồn, tính ra chào hỏi nhỏ một tiếng,...ai dè, xém nữa trông thấy án
mạng rồi! Mà hồi nãy nhỏ đuổi theo ai mà chạy như trối chết vậy?

_ Oài, nhìn lầm ấy mà! - Tôi xua xua tay, cố che vẻ bùi ngùi khi nhớ tới con người mà tôi đã điên rồ đuổi theo_người không bao giờ tồn tại trên
cõi đời, vì cậu là thiên sứ, thiên sứ phải ở trên thiên đàng.

_ Không có gì thật sao? - Chí Linh lại hỏi.

Tôi chắc nịch:

_ Thật mà!

Đột nhiên, chàng trai ngồi bên cạnh tôi lại đứng dậy, rời khỏi bàn.

_ Nhỏ ngồi đợi xíu nhé!

_ Anh Linh đi đâu thế?

Anh không trả lời, chỉ nháy mắt, tia mắt lấp lánh một hào quang tươi
sáng. Nói rồi, anh len người ra khỏi gian phòng áp cửa kính, đi sâu vào
quầy pha chế, chẳng thấy bóng tăm.

Mưa lất phất ngoài trời, đọng những hạt tròn mẩy trên tấm kính dày. Nước mưa chảy loang lổ, tưới mát những dây thường xuân chằng chịt trên cái
hàng rào gỗ trắng phía trước quán. Bên trong quán ngan ngát mùi bánh
nướng từ bột mì phết bơ vàng thơm béo, chưng lộng trong một tủ kính bắt
đèn vàng bắt mắt. Có tiếng nhạt nho nhỏ dịu dàng vang vang trong cảnh
vật nồng ấm.

Tôi đảo mắt dòm quanh, những vị khách vẫn chuyên chú trong thế giới
riêng của mình. Tiếng mưa bị lớp kính dày ngăn cách chỉ còn là tiếng xì
xào bé xíu. Có âm thanh của giấy lật sột soạt. Người tôi lạnh run nhẹ,
cả buổi sáng tôi đã bị cơn mưa bụi tẩm