
liệt, vùng vằng đẩy tay nó ra ở chỗ cây đèn.
_ Không! Tao không đưa! 50k của tao! Thả ra!
_ Không! Đưa cho tao! Đừng có mơ! Lúc nãy nói ngon lắm mà? Tiền của tao! - Nó vẫn không buông tha, tôi và nó cứ giật qua giật lại chỗ cây đèn.
Và rồi……
“Xoảng”
“Rầm! Rầm!”
Oh my god! Cây đèn ngã rồi! Chết cha! Sao giờ? Cái đèn nó bể luôn rồi!
Chết thật rồi! Thánh A La ơi! Đức mẹ Maria ơi! Chúa ơi! Đức Phật Thích
ca ơi! Xin hãy cứu rỗi cho thân phận nhỏ bé của con! Hu hu!
Con Dolly cắn móng tay vỗ vỗ vai tôi hốt hoảng.
_ Ê, giờ sao?
Mọi người dòm ngó và bắt đầu tiến tới gần tụi tôi, mặt hầm hầm như muốn
giết người (mà người định giết đích thị là tụi tôi). Thôi xong rồi! Tính từ phạm vi này, người đầu tiên tới nhanh nhất để xử tội tụi này chỉ có
thể là… đạo diễn Quang Huy!!!
_ Nè! Mấy đứa kia làm gì vậy? - Ổng ấy thấy bọn tôi rồi. Sao bây giờ?
Trong thời khắc này chuồn là thượng sách! Nhưng mà không! Làm vậy hèn
lắm! Cơ mà nếu cứ đứng yên ở đây thì tiền đâu bồi thường? Ấy da! Khó xử
quá! Chạy hay đứng yên?
10m… 8m... 6m... 4m… 2m…
Thôi xong, khỏi chạy, ổng tới kế bên luôn rồi!
_ Ai trong hai đứa làm ngã cây đèn? - Ông ta nghiêm nghị hỏi, Sam cũng te te lại đứng kế bên.
Tôi ngẩng mặt, ngơ ngác:
_ Dạ?
Dolly kéo vai áo tôi, lí nhí reo:
_ Chạy! Chạy đi! Sao mày đứng yên như Từ Hải chết đứng thế hả?
Tôi thộn mặt, hết biết đường lui.
Hu hu! Thôi xong đời rồi! Chúa ơi! Ngọc nữ trường Thanh Du con đây sắp
tới hầu trà với mấy chú công an vì tội phá hoại tài sản người khác rồi!
Ôi, vết đen trong lý lịch... Trời ơi, khổ thân quá vầy nè!
Hai người họ cứ tiến tới gần, tim bọn tôi đập thình thịch như nhảy
Samba. Đứng yên cho người ta tới "mần thịt" đúng là một cảm giác khủng
khiếp. Mồ hôi tôi tuôn lăn trên trán. Tay lạnh cóng.
Bất chợt, cô diễn viên níu tay đạo diễn lại, nhìn quanh, rồi nức nở:
_ Đạo diễn ơi, bây giờ ba em gọi, ba bảo em về gấp, chắc cảnh cuối hôm
nay em không quay được. Em xin lỗi! Xin lỗi tất cả! Em đi đây! Hức hức…. - Rồi cúi đầu rất sâu chào mọi người, sau đó bỏ chạy trong sự ngơ ngác
của tất cả.
_ Này Sam! Tôi chưa nói chuyện xong mà? Đứng lại đi! NÈ!!! - Đạo diễn
Quang Huy ngoắc Sam lại, nhưng cô bé đã leo lên một chiếc xe sang trọng
chạy mất. Đáng tiếc thật!
Ông ta vò đầu bứt tóc loay hoay.
_ Chết rồi! Sam đi rồi! Làm sao bây giờ?
Tôi nhíu mày, răng cắn môi, môi vét răng, run cầm cập.
Hai đứa tụi tôi run như cầy sấy… ý không… run như cún con mắc mưa (so
sánh cũng lựa con nào dễ thương mới được chứ?). Ổng đang điên lên! Thôi
rồi! Làm sao đây?
Ổng hét lên, mặt đỏ phừng phừng.
_ Còn hai đứa này nữa! Chỗ người ta đang quay mà mò vào làm gì? Còn làm
hư hại đồ nữa chứ? Có biết cây đèn này trị giá bao nhiêu không?
Haizz, chết chắc rồi! Kiểu này là mình phải gọi trước dịch vụ mai táng,
hỏa thiêu trọn gói cho hai đứa quá! Dolly ơi, tuy chúng ta không sinh
cùng ngày cùng tháng với nhau nhưng tớ nguyện chết cùng ngày cùng tháng
với cậu, hic! TT^TT.
_ Dạ, tụi con xin lỗi, tụi con không cố ý, tại tụi con tò mò muốn xem
hậu trường làm việc thế nào mới mò mẫm lại gần đây thôi. Dạ, tại con lỡ
tay… hic… con không cố tình đâu! Chú tha cho tụi con đi mà chú! Hu hu! - Tôi mếu.
Đầu óc rối như lạc vào mê cung, tôi cứ nghĩ như mình sắp bị lôi đầu ra xử bắn tới nơi rồi.
Thình lình, nhớ tới mấy giọt nước mắt (cá sấu) luôn mang lại hiệu quả
vượt ngoài mong đợi của tôi. Cho nên, tôi quyết định...xài lại.
_ Ai cho phép hai đứa vào đây? Con cái nhà ai mà nghịch quá trời! Nói
mau đi chứ? - Mắt ổng trừng trừng nhìn bọn tôi. Dolly ơi, sao mày không
nói gì hết vậy? Chẳng lẽ mày bỏ tao giữa chiến trường khói lửa mịt mù
như thế sao? Đồ vô lương tâm! Được! Đã thế tao sẽ đơn thân độc mã quyết
chiến tới cùng!
_ Chú ơi, đừng làm vậy mà chú ơi! Nhà tụi con nghèo lắm, hổng đủ tiền
đền đâu! Hoàn cảnh nhà con hẩm hiu lắm! Mẹ đi bán vé số, cha đi đạp xích lô, cả nhà đi kêu lô tô… (???) Riêng con, sáng chăm em, chiều đi ôn thi đại học. Chú thấy nhỏ đó hôn? Nhìn mặt mũi sáng láng, xinh tươi vậy đó
chứ nó bị bệnh trong người, tức là nó có vấn đề ở trên đây nè chú! Số
bữa là hôm nay con tính đưa nó đi khám nhưng ai ngờ có đóng phim ở đây
nên nó nằng nặc đòi vô xem. Rồi tự dưng nó lên cơn bất chợt, chắc là tại hồi sáng con quên cho nó uống thuốc nên nó mới lên cơn làm ngã cây đèn! Tụi con hổng cố ý đâu! Chú tha cho tụi con đi chú ! Hu hu…hic hic …oa … - Tôi khóc sướt mướt, tay chỉ về nhỏ Dolly, trong vai là một người chị
cao thượng tôi đã biến nó trở thành một người em bị… bất bình thường.
Kha kha, ai bảo mi không giúp ta, bạn bè nghĩa khí ghê nhỉ? Chơi mi một
cú thế cho chừa tật bỏ bạn lúc hoạn nạn nghen cưng!
Ông Quang Huy nhìn tôi với ánh mắt cảm thông rồi quay sang con Dolly.
_ Gì? Sao lại….? - Con Dolly ngơ ngác nhìn tôi gầm