
gừ.
Tôi nháy mắt làm hiệu, dường như nó bắt được sóng, phối hợp với tôi (bỏ qua chuyện tôi nói nó khùng luôn!).
Nó giương đôi mắt ngây ngô, nụ cười ngây dại, ánh nhìn dáo dác như mấy mụ ở Chợ Quá_Biên Hòa rồi cất tiếng:
_ Ý hoa đẹp kìa! Hoa đẹp kìa! Bông xanh, bông trắng rồi lại vàng bông ơi bạn ơi, ý… có bướm nữa kìa! Bướm đẹp kìa! Kìa con bướm vàng, kìa con
bướm vàng, xòe đôi cánh, xòe đôi cánh, bươm bướm bay bay bay nè! Ha ha!
Bay nè! - Nó múa hát như con điên dưới nắng.
Tôi nhìn nó mà suýt bật cười thành tiếng. Công nhận, nhỏ này giả điên
giống thật! Nó cứ ngây ngây dại dại kiểu đó trông mắc cười quá đi! Có
khi nào đây là bệnh tiềm ẩn lâu lâu tái phát của nó không ta? Có thể lắm chứ!
_ Đó, chú thấy chưa? Tội nghiệp lắm chú ơi! Tiền chữa bệnh cho nó còn
hổng có, tiền đâu mà đền cho chú…. Hu hu… chú ơi… đừng nhẫn tâm như vậy
mà! Làm đau những trái tim bé bỏng, mong manh, ngây thơ của tụi con lắm! Hu hu … Oa... oa… Hức hức…. - Tôi cùng nó kẻ tung người hứng, đứa giả
điên, đứa khóc lóc. Ha ha, đây sẽ là một kỉ niệm nhớ đời, không biết ổng động lòng chưa nữa? Bắt tôi khóc hoài vầy nè? Ôi trời ơi!
Ông Quang Huy trân trân mắt nhìn hai đứa tôi, đôi mắt dè xét, không biết ổng nghĩ cái gì nữa? Tôi không có thiên nhãn để soi rọi nội tâm của ông ấy! Khổ ghê á!
[Ya, hai con oắt này, cũng được quá ha? Đứa giả điên, đứa diễn kịch cũng ăn ý ghê á! Nhưng cưng ơi chiêu này ông xài lâu rồi! Hiểu Minh mà còn
bị ông đánh lừa, tụi cưng còn “gà” lắm! Tính dụ ông à? Ta đâu có ngu!
Nhưng mà nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị lừa. Hai con bé này
xem vậy mà cũng có năng khiếu diễn xuất ghê nhỉ? Mà mặt mũi hai đứa cũng xinh! Có triển vọng!'> - Ông Huy lia mắt đầy bí hiểm.
Ông cất giọng:
_ Hic! Hai đứa làm chú xúc động quá! Thôi, chú không bắt đền tụi con nữa đâu! Nhưng… - Quang Huy rưng rưng.
Tôi vẫn sụt sùi. Mắt liêng láo xem chừng vẻ mặt của Quang Huy.
_ Hức hức… Hic! Sao chú ?...
Ông Huy kể lể, nước mắt lưng tròng nhìn rất thê lương.
_ Cái đèn này mắc lắm! Chú không đủ khả năng mua lại đâu! Chú là đạo
diễn nghèo mà! Ước mơ của chú là dành dụm được một số tiền để dựng một
bộ phim như ý muốn, giờ chú đang thực hiện nó đây. Nhưng túng quá, một
số tiền chú phải đi làm thêm, một số thì chú phải chạy vạy để quay. Bây
giờ cây đèn hỏng rồi, diễn viên thì bỏ vai, tiền bồi thường hợp đồng thì có bao nhiêu đâu? Chẳng lẽ số phận tôi khổ thế sao? Chỉ có chinh phục
ước mơ cũng không làm được! Thật là vô dụng quá! Hức... hức... hức...
Oài, sao mà số phận tôi nó khốn cùng thế mà còn có người túng quẩn hơn tôi sao? Chú Huy thật đáng thương!
_ Chú ơi, con xin lỗi! Con không cố ý! Con có lỗi nhiều lắm! Con thực sự là không có tiền đâu! Nhưng mà con sẽ giúp chú bất cứ thứ gì trong sức
của tụi con. Giặt đồ, rửa chén, lau nhà, hút bụi, nấu cơm, ẵm em… cái gì con cũng làm được! Chú ơi, đừng giận tụi con nha chú! - Tự dưng tôi lại mủi lòng chui đầu vô rọ, ngu thật!
Chú Huy vẫn ủy khuất mà kể lể.
_ Thôi, chú không cần đâu. Nhà con nghèo, em thì bệnh thì làm sao con
phụ chú được? Thôi con về đi. Không sao đâu! Chắc chú cũng nên từ bỏ tất cả, tìm một nghề nào đó sống hết đời, chôn chặt đam mê của mình thôi.
Hu hu!
Nhìn chú Quang Huy than thở mà sao tôi thấy xót xa quá, đúng là mình gây ra họa thật rồi !
Nhỏ Dolly cũng ham hố sà vô bẫy.
_ Không, không đâu chú ơi! Con có thể làm được mà. Chú cứ yên tâm, coi như là chuộc lỗi vậy.
Đây là chuyện ân hận nhất của chúng tôi. Người ta nói đúng: “Núi này cao có núi kia cao hơn”. Hôm nay, ma nữ bất bại Apple lắm chiêu nhiều kế
như tôi đã bị “Gậy ông đập lưng ông”. Hic! Ngẫm lại sao mà thấy mình dại dữ vậy chứ?
_ Ủa? Không phải là con bị… - Ông chú giả bộ ngây ngô
Tôi khóc bù lu, bù loa:
_ Dạ… thực ra là tại tụi con sợ chú bắt đền nên mới nói vậy. Nó bình
thường, không bị gì hết, cũng không phải em của con. Tại tụi con sợ chú
méc ba mẹ nên mới nói vậy. Nhà của tụi con khó lắm. Biết hai đứa đi chơi gây chuyện là no đòn ngay. Hai đứa con đều là học sinh gương mẫu, tụi
con sợ thừa nhận mà có gì chú dắt tới đồn công an là sẽ bị hạ hạnh kiểm… Oa oa oa... tụi con có lỗi! - Tôi òa khóc thật tâm, con Dolly cũng sục
sịt mũi mếu máo theo.
Cả hai đứa lộ rõ hai cái mặt ăn khoai, ăn sắn… ý không… ăn năn của mình ra. Thảm bèo nhèo như bánh tráng nhúng nước.
_ Ờ… Tội nghiệp tụi con quá! Tụi con không cần quan tâm đâu! Chú sắp
cháy túi rồi, không còn gì hết! Tôi phá sản rồi! Không cần quay nữa
luôn. Đời là bể khổ! Sông Sài Gòn ơi! Ta tới đây!
Nguy rồi! Chú đòi tự tử sao? Hư, có cây đèn phản quang thôi mà? Sam bỏ
vai thì tìm người khác quay. Làm gì mà phải bi quan ? Già đầu rồi mà sao suy nghĩ nông cạn vậy? Nhiều khi tôi cũng khâm phục mình, trong mọi
hoàn cảnh vẫn yêu đời phơi phới.
Nhỏ Dolly lọt vô bẫy đầu tiên.
_ Chú ơi, đừng mà chú! Bây giờ chú muốn gì tụi con