
ớc canh mút ra chén kêu róc rách, tiếng nhai cồm cộp,
chưa bao giờ buổi cơm lại kinh khủng thế này.
Di và ba luôn cắm mặt xuống bát cơm của mình. Chốc chốc, họ nhìn nhau,
ngập ngừng, thấp thỏm. Lòng tôi thắt thẻo theo. Cái quái gì vầy nè? Tôi
thấy mặt mẹ cũng tái lại, cố gượng cười. Cả nhà ai cũng mang vẻ mặt lấm
lét kì lạ, như đã giấu tôi ăn vụn một món ngon nào đó. Tôi thấy mình như người ngoài cuộc. Kiềm nén để không dập mạnh đũa xuống bàn mà gằn lên
rằng: "Đủ rồi! Ba người đang giấu con chuyện gì phải không?"
Tôi không đủ dũng khí để hét lên như vậy. Cứ ngồi im thinh thít. Cơm nhạt nhẽo trong khoang miệng, chả có mùi vị gì.
Chán! Tôi muốn khỏi không khí mù mịt này. Khua đũa lùa cơm nuốt trọng, tôi xụ mặt, nói lẫy:
_ Con no rồi! - Rồi bỏ đi lên phòng một nước.
Sau lưng có ba tiếng thở dài, rõ mồn một.
Tôi bắt đầu để ý đến những điều quái lạ trong một tháng gần đây. Hình
như mọi thứ đang rơi dần vào những nhịp phách đi lạc, tất cả đã quay
trật quỹ đạo. Và ngôi nhà tôi đang cùng giấu giếm một điều bí mật nào
đó. Ai cũng biết. Trừ tôi.
***
Trong một con hẻm vắng gần nhà của bác sĩ Trần Thanh Tâm.
"Soạt! Rầm" - Có tiếng gió rít mạnh và một lực hung hãn đập vào tường.
_ Black Jack! Cậu đang diễn trò điên rồ gì vậy? - Devil xách lấy cổ áo blazer của người đối diện, kích động mà rít lên.
Con người quái đản kia cười mỉa, ngạo nghễ:
_ Sao nè? Cậu đang tức giận sao, "thiên thần"?
_ Hừm. Nếu muốn ép buộc tôi vào cuộc mà dùng tới trò hâm doạ đốn mạt này thì... - Devil nghiến răng, lạnh lẽo cười. - Tôi đã đánh giá cậu quá
cao!
BJ cười gằn, gạt cánh tay đang bấu lấy cổ áo mình xuống, đôi mắt xanh lục sâu hoắm:
_ Thế nào? Cậu lo lắng cho con bé đó lắm à? Ha ha, vậy nên biết điều một chút chứ!
_ Đủ rồi! Chỉ cần tôi lấy được Angel còn lại từ tay hậu duệ cuối cùng đó thì cậu sẽ thực hiện lời hứa của mình phải không?
Áo blazer choàng vai qua vai chàng trai tóc đen có khuôn mặt tuấn mỹ cạnh mình, khoái trá:
_ Chậc chậc, cậu yêu con bé ấy thật rồi! Một điều tối kị. Cậu hiểu rõ
bản chất của sự việc mà! - Giọng nhỏ dần. - Nó sẽ giết cậu nếu biết được sự thật!
Gương mặt chàng trai tóc đen phẫn uất.
_ Đủ rồi anh à!
_ Lâu lắm mới nghe cậu gọi thân mật như vậy! Tiếc là... Điều đó cũng chẳng giúp ích được gì!
Nỗi khổ của hai tế bào mang cùng sắc tố di truyền là nó đã thừa hưởng
luôn cả những dã tâm, tàn bạo của thế hệ trước. Một sớm nhận ra vệt tối
hã.m hại đời mình nên đã nhanh chóng lánh xa. Một vẫn cứ u mê bất tỉnh.
Dù chúng yêu thương nhau, nhưng chính ranh giới giữa trắng và đen đã
rạch ròi cho chúng một lãnh địa nhất định. Kể từ đó, đừng mong rằng
chúng lại hoà hợp với nhau. Vì chúng đã trở thành hai thái cực đối
nghịch nhau.
Devil hít hơi sâu, đau khổ. Tại sao anh ấy lại ép cậu vào đường cùng thế này? Dùng Hàn Băng để uy hiếp cậu. Quá đáng! Vì anh và cô ấy tồn tại
một vị trí ngang bằng nhau trong trái tim của cậu.
_ Ngoại trừ ép tôi phải tiếp cận đến Hàn Băng, việc gì tôi cũng sẽ làm.
Và anh đã nói anh sẽ không làm tổn thương cô ấy, anh nhớ chứ?
Thành công trong việc khống chế con rối nhỏ, kẻ dã tâm chỉ râm ran, như trêu chọc, nhưng tràn đầy những rắp tâm.
_ Tôi luôn làm mọi thứ với lý do rõ ràng. Hôm nay tôi muốn thấy được
gương mặt tràn đầy đố kị và tàn nhẫn của cậu ngày nào, chỉ có một yêu
cầu duy nhất.
Làn môi cam mọng của "thiên thần" mím lại. Vấn đề cậu nghe sẽ rất khủng
khiếp. Cậu biết thế. Và cậu đang bị BJ điều khiển hoàn toàn. Vì hắn đã
dùng người con gái đó làm bình phong che đậy những tội ác của hắn. Cậu
không muốn cô bị biến thành một con cờ thí, đường chết.
_ Đơn giản thôi. Sau khi hoàn thành quá trình phục hồi Angel hoàn toàn. Hãy giết chết Jonny để diệt trừ hậu quả!
Thời gian
chậm chạp trôi trong buổi sáng mùa hạ mát lành, không khí hanh khô vùng
nhiệt đới có vẻ bớt khó chịu hơn. Những ngày qua, vất vả làm việc cho Q
lẫn công việc cá nhân khiến Linh trông gầy đi.
Những bất ngờ về sự thật trong quá khứ khiến tâm tư cậu cũng u buồn hơn. Vẻ tươi trẻ của một thiếu niên bị che khuất bằng gương mặt trầm lặng,
đăm chiêu - biểu hiện vốn không giống như cái tính ưa náo động, thích
chọc cho những người xung quanh phát ách về mình.
Có lẽ, bước chân vào trò chơi này thì dù có vô tư đến đâu đi nữa cũng
dần trở nên đơn độc, nhạt nhẽo đi. Cậu quá vội vã so với thời gian. Vì
cậu biết, nếu tiếp tục để trò chơi cứ tiếp tục dong dài tức là cậu ngày
càng đánh mất chính mình. Vì cuộc sống quá tàn bạo. Đáp lại nó, Linh
cũng tàn bạo như thế. Dần không còn là chính mình.
Lúc này đây, chiếc mui trần CLK của Linh đang lao về phía một con đường ngoại ô nhỏ.
Sau hơn nửa tháng có mặt ở hầu hết ở các tụ điểm giải trí ở TP.HCM, đây
là thời điểm mấu chốt chính thức xác nhận sự tham gia của Q vào kế hoạch Asian – một kế hoạch tuyệt mật có sự li