
cô như bị tẩu hỏa nhập ma. Huyết
quản bỗng xung lên rồi nóng như lửa đốt, chỉ muốn thét luôn ra
ngọn lửa ấy để thiêu đốt đôi gian phu dâm phụ kia.
Tác giả vỗ vai Đường Thi hỏi nhỏ: Tiểu thư, hai người đã chia tay rồi nhỉ?
Đường Thi đá bay tác giả và hét lên: Cút, con nhỏ chết tiệt muốn chọc tức chị hả?
Tiếp tục với sự nghiệp. Tác giả xin được thuật lại cảnh
tượng của đôi (liếc nhìn Đường Thi) "gian phu dâm phụ" kia. Quang
Anh một tay thì luồn qua eo của mĩ nhân, miệng không ngừng cười
nói bằng thứ ngôn ngữ mà đối với Đường Thi, nó lạ hoắc. Ánh
mắt thì hau háu vào phần sâu kín nhất của cô ta làm Đường Thi
chỉ muốn dùng biện pháp mạnh để lôi kéo anh ta về thế giới
thực tại.
Tuy nhiên, Đường Thi không làm vậy. Cô gửi đồ lại chỗ quầy tiếp tân rồi đi theo Quang Anh. Thì ra chỗ anh ta muốn đến chính là
khu ăn uống.
Đường Thi càng đi càng thấy mình giống mấy con mụ rình tập
chồng trong phim. Rùng mình một cái rồi cô tự nhắc nhở mình
hãy tự đề cao cái tôi của bản thân. Đây gọi là giúp người! Tuy đã li hôn nhưng cô muốn tự tay mình chọn vợ tương lai cho Quang
Anh.
Tác giả cũng chỉ biết thở dài và nghĩ thầm: Ngụy biện. Cô là mẹ của anh ta chắc!
Quang Anh và mĩ nhân vừa đi vừa cười tủm tỉm. Một là để cười
cái người đang lén lút đằng sau, hai là để giả vờ cho cô ta
thấy họ thắm thiết cỡ nào. Nhân lúc đó, Quang Anh còn ghé sát tai của mĩ nhân nói nhỏ:
- Hình như cô ấy đang ở phía sau chúng ta!
- Phải! Cứ cái đà này, tôi sẽ bị Đường Thi lôi ra hành hình mất.
Quang Anh cười cười. Anh ưỡn thẳng người ra rồi cho tay vào túi
quần, hít một hơi căng lồng ngực sau đó lại thở ra. Cảm giác
đó có đôi phần thú vị. Anh nói:
- Tôi hiểu tính Đường Thi, cô ấy sẽ không tự lôi mình ra làm trò cười đâu.
- Phụ nữ Châu Á rất thông minh! - Mĩ nhân phán xét một câu.
Quang Anh nhún vai:
- Có lẽ là vậy.
Đường Thi vừa đi vừa lấp, tìm được cái gì cao cao to to là
đứng vào đó ngay. Đúng là một con cáo ngây thơ, cô ta đang nghĩ
mình là người vô hình chắc? Hay cô ta không để ý bản thân đang
là người gây sự chú ý nhất tại đây? Gạt bỏ tất cả đi, có lẽ Đường Thi chỉ chăm chú vào Quang Anh và mĩ nhân kia thôi. Đường
Thi vừa nhìn vừa không khỏi lẩm bẩm:
- Trơ trẽn, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ôm ấp nhau!
Chỉ tiếc là chưa có anh chàng nào chịu làm bù nhìn cho cô tập bắn! Nếu không thì cô đã lao ngay vào người anh ta mà cấu xé
cho hả dạ. Hoặc, cô sẽ lấy anh ta ra để trả đũa lại tên đang đi đằng trước.
- Quang Anh!
Cuối cùng thì chiến dịch cũng bùng nổ. Người con gái ấy đã
không còn nhẫn nhịn được nữa. Cách mạng sắp thành công rồi!
Không chỉ Quang Anh và mĩ nhân, tất cả những con người có trong
gian phòng này đều quay lại nhìn Đường Thi. Từ đầu tới cuối,
cô ta là ngôi sao phương nào mà lại gây sự chú ý đến như vậy?
Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng không ai là không nhìn cô
ấy cả.
Quang Anh và mĩ nhân quay lại, đôi mắt ánh lên một vẻ đắc ý.
Nhưng rồi cũng dịu đi ngay. Việc đại sự chưa thành họ quyết
không manh động. Quang Anh hếch mặt lên nói giọng thờ ơ, khác
hẳn với cái điệu níu kéo của anh buổi sáng:
- Sao thế? Chưa đi à?
Đường Thi cảm thấy đầu bỗng nhiên ngập nước. Cứ lúng ba lúng búng:
- Tôi...Tôi...tôi đói! Tôi thích thức ăn nơi đây.
Suýt nữa thì Quang Anh đã lăn ra cười. Nhưng may sao mà anh bấm
mạnh được vào eo của mĩ nhân. Khiến cô ta không khỏi xít lên
một tiếng khó chịu ròi nghiến răng với anh:
- Hơi quá trớn rồi đấy.
Quang Anh cũng lẩm bẩm lại:
- Xin lỗi! - Rồi anh quay ra nói với Đường Thi - Vậy thì ăn đi,
gọi anh làm gì? Hay là không biết cách gọi phục vụ?
Đường Thi vừa thẹn mà vừa giận. Hận một nỗi không thể độn thổ ngay về nhà nói với Mac nỗi uất nghẹn này.
Mĩ nhân kia nhíu mày rồi nói một câu tiếng Việt. Chất giọng
hơi ngai ngái nhưng cũng đủ để Đường Thi hiểu cô ta đang nói gì:
- Tiểu thư, tôi cũng rất thích thức ăn nơi này. Chi bằng chúng ta cùng đến ăn chung đi.
Bùng!!!
Sấm dội giữa trời quang.
Đường Thi nghiến răng kèn kẹt. Tưởng chừng như răng đã bị cô
mài mòn đi quá nửa, bụi rơi đầy miệng khiến thanh quản và vòm họng không khỏi muốn tuôn ra một tràng ho dự dội. Thế giới
này bị lật ngược cả lên rồi hay sao? Cô ta dám ngang nhiên mờ